Chương 13: (Vô Đề)

Cuối tháng tám là mùa nóng nhất phía nam, các trường cao đẳng lần lượt khai giảng, các sinh viên năm nhất đến trường tham gia huấn luyện quân sự, trong sân trường khắp nơi đều là gương mặt trẻ trung tràn đấy sức sống.

Nhan Cảnh đi thảnh thơi trong khuôn viên trường T, tâm trạng vui vẻ ngắm cảnh.

Điều kiện của trường học rất tốt, bước vào cổng trường là một con đường thằng tắp, hàng đa bên đường giao nhau, rợp cả vùng bóng râm, đi trên con đường ấy thấy mát mẻ vô cùng. Bên trái của con đường là bãi cỏ rộng với đủ mọi bồn hoa, bên phải thì dựng tấm bia đá, trên đó viết các câu khẩu hiệu của nhà trường như siêng năng chuyên cần, vân vân, phía xa xa còn có hồ nhân tạo và đình nghỉ mát, cả bố cục thoạt nhìn như một công viên to lớn.

Nhan Cảnh đi dạo một mình, giẫm dưới chân những mảng ánh sáng, đột nhiên có chút hoài niệm thời học sinh của mình.

Trường đại học năm đó hình như cũng có con đường thẳng tắp thế này, vào ngày mình đi báo danh, mưa rơi nhẹ hạt. Vì không bung dù nên mình mẩy ướt đẫm, tâm trạng chẳng vui tí nào, trên mặt mất đi nét hưng phấn và vui vẻ của một tân sinh nên có, học trưởng ở nơi tiếp đón thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh, còn tưởng anh bị cướp nữa chứ, Nhan Cảnh cũng không giải thích. Dù sao, với lý do vì tính hướng mà bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, đâu thể nói rõ ràng cho được.

Hồi tưởng lại, cảnh tượng thời trẻ hiện rõ trước mắt, nay bước vào trường đại học song đã hoán chuyển thân phận. Anh không còn là cậu thiếu niên ngây ngô học tập nơi xứ Úc xa xôi, anh, một người đàn ông trưởng thành có công ăn việc làm. Làm một người thầy, đối với anh mà nói, đó quả thật là một thể nghiệm hoàn toàn mới.

Nhan Cảnh dừng bước, ngắm hình dáng mình phản chiếu trên tấm kính tuyên truyền bên đường. Áo sơ mi trắng ngắn tay, quần tây ngay ngắn, eo thắt thắt lưng màu đen đơn giản, cách ăn mặc lịch sự ra dáng người thầy. Tuy nội tâm anh có tí xấu xa, nhưng vẻ ngoài vẫn là người thầy giáo khéo ăn nói, tốt bụng,…

Nhan Cảnh cười vừa lòng, tiếp tục tiến bước.

Đột nhiên, một cô nữ sinh cản anh lại, cười hỏi: "Xin chào đàn anh, cho em hỏi khu ký túc xá A đi thế nào ạ?"

Đàn anh? Nhan Cảnh híp híp mắt, "Tùy tiện gọi đàn anh được à?" Âm cuối nâng cao, độ cong nơi khóe môi càng sâu, "Bạn học, tôi trông… Không giống giáo viên à?"

Nữ sinh bị nụ cười của anh làm rợn sống lưng, vội vàng khom lưng lễ phép: "Em xin lỗi thầy, thầy trông rất trẻ, em cứ tưởng thầy là đàn anh nghiên cứu sinh lớp cao học, rất xin lỗi ạ…"

"Không sao, thầy không để ý." Nhan Cảnh mỉm cười, ra vẻ mình rất tốt.

Nữ sinh bất an nhìn anh: "Vậy… Thầy biết khu ký túc xá A đi thế nào không ạ?"

Nhan Cảnh nhún vai, "Tôi đâu biết, tôi cũng mới tới thôi. Tôi còn muốn hỏi trò chỗ giáo vụ đi thế nào?"

"…" Nếu anh không phải là thầy giáo, cô thiệt muốn đấm anh ta một phát. Nhìn anh cười dịu dàng, nữ sinh chỉ có thể nhịn, nói: "Thưa thầy em là một tân sinh năm nhất, lần đầu tiên tới đây."

"Thế này đi. Không bằng chúng ta đi chung, đến giao lộ phía trước hỏi anh bảo vệ kia?" Nhan Cảnh mỉm cười đề nghị.

"Ấy, không cần, thầy cứ đi thong thả, em đi WC một tí…" Nữ sinh nói xong lẩn nhanh như cần thoát nước gấp.

Nhan Cảnh thấy dáng vẻ chạy té khói như gặp tai kiếp của cô bé, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ. Hình như anh không có phong cách người thầy giỏi giao tiếp, cô bạn học kia sao trốn nhanh thế nhỉ, chẳng lẽ mình cười rất kinh khủng…

Còn chưa kịp cảm khái xong, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc khiến anh muốn đào hố nhảy vào.

"Chú Nhan?"

"…" Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy ông trời đang cố ý chỉnh anh.

Sáng nay trước lúc xuất phát anh còn cố ý đi thăm dò tư liệu, Nhung Tử, nam, hai mươi hai tuổi, sinh viên năm tư khoa máy tính trường đại học T. Khoa máy tính ở khu nam trường T, mà Nhan Cảnh muốn đi khoa y thuộc khu tây trường T, hai khu tây nam cách nhau khá xa, ngồi xe buýt phải mất cả tiếng. Hơn nữa đại học T đông sinh viên, hôm nay lại là ngày tân sinh báo danh, trừ phi Nhung Tử đặt máy theo dõi trên người anh, bằng không xác suất hai người gặp nhau ở trường hoàn toàn bằng không.

Chỉ là, ông trời không lường gió mưa.

Giờ mới vào cổng trường mấy bước, vậy mà gặp phải ôn thần này!

Nhan Cảnh khẽ thở dài, nghĩ thầm mình có nên đi miếu ai đó khấn không nhỉ, đúng là âm hồn bất tán khó đuổi.

Âm hồn bất tán chạy chậm hai bước, dừng lại ngay trước mắt mình, cười rất chi xán lạn: "Chú Nhan sao chú ở đây?"

"Gọi thầy Nhan." Nhan Cảnh xị mặt.

"À…." Nhung Tử nhếch môi cười, dường như có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói, "Thầy Nhan."

"Ừm." Trong lòng Nhan Cảnh rối bòng bong, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc của bậc thầy, thản nhiên hỏi, "Trò không phải ở khu nam sao, chạy tới khoa y làm gì?"

Nhung Tử giải thích tỉ mỉ: "Em là người của hội máy tính, khu tây trước kia vẫn dùng mạng độc lập, năm nay internet trường chỉnh đốn và cải cách, muốn nối liền mạng của bốn khu, học kỳ này bắt đầu sử dụng thống nhất bộ phần mềm mạng do trường mình thiết kế. Mấy ngày nay trung tâm internet rất bận rộn, em nhàn rỗi qua đây giúp đỡ." Giải thích xong, lại mỉm cười, dường như rất vui mừng, "Không ngờ, lại có thể gặp thầy ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!