Chương 9: Yêu tinh đậu cô-ve

Kỳ Dực rời khỏi văn phòng thầy Viên Hữu Phương chưa được bao lâu thì gặp ngay thầy thể dục – người muốn mời cậu vào đội bóng rổ của trường.

Thầy thể dục cười híp mắt, kéo cậu sang bàn chuyện thời gian huấn luyện.

Lớp 10 đúng là học hành vất vả, cuối tuần chỉ nghỉ một ngày, bình thường thì còn cả một buổi tự học dài lê thê vào buổi tối, nên thời gian rảnh rỗi thật sự hiếm hoi.

Thầy Viên lại đã dặn rõ ràng là không được chiếm dụng thời gian học chính khóa.

Cả hai người bèn cùng xem thời khóa biểu của lớp một và lịch sinh hoạt của trường, thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng quyết định giờ tập luyện là vào chiều Chủ nhật, mấy tiết ra chơi dài, và tiết sinh hoạt lớp chiều thứ Ba.

Sau khi trò chuyện xong với thầy thể dục, chỉ còn chưa tới hai mươi phút nữa là vào giờ tự học tối. Lúc này thật sự không còn đủ thời gian để xuống căn tin, mà các bạn ăn xong cơm tối cũng đã lục tục quay lại lớp.

Khi Kỳ Dực quay lại lớp, Phương Chỉ Hạ cũng đã ngồi vào chỗ, cúi đầu làm bài tập, tay xoay xoay chiếc bút.

Cô nàng này có đồng hồ sinh học hơi đặc biệt, cứ đến chín giờ tối là bắt đầu không tỉnh táo học nổi, nên mỗi ngày đều cố gắng làm xong hết bài tập trước giờ đó.

Khoảng thời gian hơn một tiếng sau đó, cô thường dùng để ngẩn người, đọc truyện vặt hoặc lén chơi điện thoại.

Kỳ Dực thì ngược lại, càng về khuya càng tỉnh, đặc biệt là tầm chín, mười giờ tối, đầu óc lại sáng suốt nhất.

Cậu về chỗ, thấy trên bàn có hộp cơm được đựng trong túi nhựa trong suốt.

Rất nhiều bạn không tìm được chỗ ngồi trong căn tin sẽ mang cơm về lớp ăn, thành ra trong lớp giờ đây tràn ngập đủ loại mùi thức ăn.

Kỳ Dực mở nắp hộp cơm, nhíu mày.

Cả ba ngăn trong hộp đều là cùng một món – xào đậu cô

-ve – mà lại chính là món cậu ghét nhất.

Cậu duỗi chân, đá nhẹ vào chân ghế của cô gái ngồi chéo phía trước.

Phương Chỉ Hạ quay đầu lại, lườm cậu một cái rõ dữ: Đại ca của em đang tập trung làm bài nè, im lặng chút!"

"…"

Kỳ Dực im lặng một lúc, vẫn là hỏi: "Sao chỉ có mỗi đậu cô

-ve?"

Phương Chỉ Hạ gắt gỏng đáp: "Tớ cũng đến muộn, mấy món khác bị người ta múc hết rồi, chỉ còn nước và gia vị. Có cơm ăn là may lắm rồi, biết điều đi."

Kỳ Dực thở dài trong lòng, cầm đũa lên, mặt không cảm xúc gắp lấy một cọng đậu.

Đợi Phương Chỉ Hạ làm xong đề, cô mới có tâm trạng quay sang để ý cậu.

Cô hỏi: "Nãy thầy Viên gọi cậu với Từ Mục Phi tới là để nói gì thế? Giải hòa à?"

Kỳ Dực hồi nhỏ bị ông bà ngoại nuông chiều, cực kỳ kén ăn. Năm đầu tiên Phương Chỉ Hạ quen biết cậu, hai nhà cùng nhau ăn cơm, cậu ngồi cả bữa cứ gắp qua gắp lại, cái này không ăn cái kia cũng không.

Sau này bị dì Tống Uyển Thanh dạy dỗ mãi, mới sửa được phần nào, số món ghét cũng bớt đi. Nhưng món đậu cô

-ve thì cậu vẫn không ưa nổi, lúc nào cũng bảo có mùi kì kì.

Giờ phút này, nhìn Kỳ Dực mặt mũi khó chịu ăn đậu, Phương Chỉ Hạ bật cười, khóe môi hơi cong lên.

Kỳ Dực nói thản nhiên: "Ừ, với cả chuyện đội bóng rổ."

Phương Chỉ Hạ: "Cậu học cấp ba rồi còn muốn chơi bóng đội tuyển à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!