Khi Phương Chỉ Hạ mang chai Pocari về, bên cạnh Kỳ Dực đã vây quanh một đám người.
Có bạn học từng học cùng lớp cấp hai đang cổ vũ, phân tích chiến thuật cho cậu. Có người thì đứng bất động bên cạnh, dán mắt nhìn cậu. Còn có vài nữ sinh lớp khác gan to một chút, chạy tới hỏi xin QQ hoặc WeChat của cậu.
Mấy cô gái đó ai cũng xinh đẹp, lý do xin liên lạc thì nghe rất đường hoàng – nào là muốn trao đổi phương pháp học, hoặc rủ cậu cuối tuần đi đánh bóng rổ.
Dĩ nhiên, tất cả đều bị từ chối bằng một lý do cũ rích.
Mặc dù cớ từ chối của Kỳ Dực rất đơn giản và lạnh nhạt, nhưng thái độ vẫn khá lịch sự. Thời gian nghỉ giữa hiệp lại ngắn, không ai mặt dày quấn lấy cậu mãi. Không xin được thông tin liên lạc, thì họ cứ đứng bên sân tiếp tục xem cậu đánh hiệp sau.
Phương Chỉ Hạ thấy xung quanh cậu có quá nhiều người, nên hơi ngại không dám đến gần.
Kỳ Dực từ xa thấy cô, quay đầu lại.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa đám đông.
Phương Chỉ Hạ giơ chai nước ra hiệu, Kỳ Dực vẫy tay bảo cô ném qua.
Nhưng khả năng nhắm của cô quá tệ, khi ném ra, chai nước vẽ nên một đường parabol trên không, rơi xuống cách mục tiêu chừng hai bước chân.
Kỳ Dực liền bước tới hai bước, giơ tay đón chính xác.
Phương Chỉ Hạ lại càng thấy tình huống giống như đang chơi trò ném bóng cho chó vậy. Một câu "ngoan lắm, cún con" suýt nữa bật khỏi miệng, may mà cô nhịn được.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh nắng vàng rực, thiếu niên vặn nắp chai, ngửa cổ uống nước. Yết hầu nhô ra theo chuyển động nuốt nước mà khẽ động đậy.
Giống như phần lớn những chàng trai chơi bóng rổ khác, Kỳ Dực "ừng ực" uống cạn cả chai nước, sau đó theo thói quen bóp bẹt chai nhựa, ném trúng rọ rác gần nhất.
Bên cạnh có người khe khẽ trầm trồ: "Đẹp trai quá đi."
Hiệp hai nhanh chóng bắt đầu, Kỳ Dực nghỉ ngơi xong, tràn đầy sinh lực, tiếp tục tập trung đánh bóng.
Tỉ số vẫn luôn giằng co sít sao, trận đấu gay cấn này thu hút ngày càng nhiều khán giả. Về sau, xung quanh sân bóng không còn đủ chỗ đứng nữa.
Thậm chí còn có cả thầy dạy thể dục đến, thay thế những học sinh đang tạm làm trọng tài, chủ động lên sân thổi còi.
Đúng vào vài phút sau khi chuông báo hết tiết vang lên, trận đấu này cuối cùng cũng kết thúc.
Đội của Kỳ Dực thắng sát nút một điểm.
Bóng quyết định thắng bại cuối cùng là do Vương Trạch chuyền cho cậu, cậu bật nhảy lên ném rổ ghi hai điểm.
Trọng tài vừa thổi còi xong, hơn nửa đám khán giả liền đồng loạt hô vang tên "Kỳ Dực".
Bên sân bóng rổ lúc này lại vang lên liên tiếp tiếng "Hứ~".
Nghe có vẻ hơi tiêu cực.
Một lúc sau còn có tiết sinh hoạt lớp, mấy nam sinh chơi bóng và các bạn học đứng xem lần lượt tản đi.
Tuy thua, nhưng rõ ràng Từ Mục Phi vẫn không phục.
Khi rời khỏi sân bóng, lúc đi ngang qua Kỳ Dực, cậu ta cố tình để lại một tiếng cười khẩy.
Vương Trạch không biết giữa hai người từng có xích mích, đợi Từ Mục Phi đi rồi, mới lại gần Kỳ Dực, bất mãn nói: "Không biết cậu ta kiêu ngạo cái gì, đánh bóng cũng bình thường thôi. Hồi cấp hai thi giải toàn thành cũng chẳng thấy mặt đâu."
Kỳ Dực không đáp, lười để tâm, mặc áo khoác đồng phục rồi đi về phía toà giảng đường.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!