Chương 7: Gọi một tiếng đại ca nghe thử xem nào

Vì sự cố đi học muộn của Từ Mục Phi vào buổi đọc sách sáng sớm, cả ngày hôm đó, thái độ của Kỳ Dực với Phương Chỉ Hạ đều khá tốt.

Trong thời khóa biểu của trường Thực nghiệm Nhất Trung, giờ nghỉ trưa không dài.

Ngoại trừ học sinh ở nội trú có thể quay về ký túc xá, thì học sinh ngoại trú vì tiết kiệm thời gian, cơ bản đều ăn xong ở căn tin rồi quay lại lớp học, mỗi người tự yên tĩnh nằm nghỉ hoặc luyện đề, làm bài tập.

Trưa hôm đó, Phương Chỉ Hạ khoác tay Lâm Ngôn Tâm đi đến căn tin.

Trên thực đơn hôm nay có món cô thích nhất – gà xé trộn cay kiểu Tứ Xuyên, lớp dầu ớt đỏ rực thấm đẫm từng miếng thịt đùi gà mềm mượt.

Trong tiết trời oi bức thế này, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy thèm.

Nhưng có vẻ dì bếp ở căn tin trường nào cũng được huấn luyện giống nhau, tay lúc múc đồ ăn luôn không hiểu sao lại run hai phát, chuẩn xác làm rơi vài miếng thịt, chỉ còn lại giá đỗ hay gì đó làm món phụ.

Phương Chỉ Hạ khẽ thở dài một tiếng, đành cầm khay cơm chỉ còn hai ba miếng thịt đùi gà đi tìm chỗ ngồi.

Vừa tan học buổi trưa, căn tin rất đông người.

Cô và Lâm Ngôn Tâm tìm được chỗ trống rồi ngồi xuống, chưa được bao lâu, Kỳ Dực cũng đi đến, bên cạnh còn có hai người bạn thân khác là Vương Trạch và Ngô Bách Hào.

Vương Trạch lấy suất cơm gần như gấp ba người bình thường, lại còn gọi thêm hai cái bánh bao, cũng chẳng trách sao cậu ấy trông lại to con như vậy.

Cậu ấy đặt khay cơm lên bàn cái "rầm", ngồi xuống một cách thoải mái, cười nói: "Ấy chà, Phương ca cũng ở đây à! Trùng hợp ghê, bàn này vừa hay còn năm chỗ trống luôn."

Kỳ Dực ngồi rất tự nhiên vào vị trí đối diện với Phương Chỉ Hạ.

Phương Chỉ Hạ ngẩng lên, phát hiện trong khay cơm của cậu ta cũng có món gà xé trộn cay, đúng ngay ô gần cô nhất.

Người quen Kỳ Dực đều biết, cậu ta vốn chẳng ăn được cay.

Phương Chỉ Hạ dĩ nhiên không khách sáo, mỉm cười nhận lấy, xoay khay cơm của mình lại, đưa phần sườn chua ngọt về phía cậu ta, chia sẻ với nhau.

Vương Trạch có cái kiểu mặt dày đặc trưng, từ xa đã thấy Lâm Ngôn Tâm đi bên cạnh Phương Chỉ Hạ, bèn tươi cười hỏi: "Bạn nữ này hình như chưa thấy bao giờ, cũng là lớp học bá à?"

"…"

Phương Chỉ Hạ liếc cậu ta một cái: "Đi đi đi, đừng có tùy tiện trêu chọc bạn nữ, lo mà ăn cơm đi."

Vương Trạch giơ bốn ngón tay lên, trịnh trọng thanh minh cho bản thân: "Tớ nào có trêu chọc! Đây là giao lưu hữu nghị trong sáng nhé!"

Lâm Ngôn Tâm hơi ngơ một chút, gật gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giữa căn tin ồn ào: "…Ừm, mình là lớp 1, bạn cùng bàn với Phương Chỉ Hạ."

Cô do dự một chút, rồi cũng lấy hết can đảm nói thêm: "Mấy bạn là bạn thân sao?"

Vương Trạch vừa nhai miếng thịt bò, vừa lúng búng đáp: "Ừ, bọn mình bốn đứa cùng sống một khu, chơi với nhau từ nhỏ."

Cậu ta nuốt miếng thịt xong, rất tự nhiên giới thiệu tiếp: "Tớ là Vương Trạch, cứ gọi là A Trạch. Đây là Ngô Bách Hào, tụi tớ hay gọi cậu ta là Đô Hào."

Lâm Ngôn Tâm cũng rụt rè giới thiệu tên của mình.

Vương Trạch phấn khích reo lên: "Woa, tùy tiện đoán thử mà đúng thật, đúng là Lâm muội muội nha!"

Trà Đá Dịch Quán

Ngô Bách Hào nhịn không được liếc mắt: "…Người chưa từng đọc nổi một trang Hồng Lâu Mộng thì thôi đừng có bày đặt đặt biệt danh bậy bạ."

"Hứ, đọc sách nhiều giỏi quá ha."

Có Vương Trạch ở đây, cho dù người bên cạnh không phải kiểu thích nói chuyện, thì cũng không bao giờ thấy tẻ nhạt, thậm chí còn chẳng được yên tai nữa là.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!