Buổi tối, cả hai đều tắm xong, Kỳ Dực trải đệm ngủ sàn trong phòng.
Phương Chỉ Hạ giường xem điện thoại một lúc, bảo tắt đèn.
Vì hôm nay cùng "xử lý" một tên trộm – một trải nghiệm hiếm trong đời – cộng thêm tâm trạng sợ sệt còn sót , nên bầu khí khi chỉ hai khá đỗi ấm áp.
Hơn nữa, hình như lâu hai họ từng ngủ cùng phòng ban đêm.
Rõ ràng chơi game xong còn thấy buồn ngủ, mà giờ đèn tắt, Phương Chỉ Hạ chiếc giường mềm mại của Kỳ Dực thấy tỉnh táo hẳn.
Trong bóng tối, dường như chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai đan xen .
Giường thật mềm, dù khi trải đệm Kỳ Dực drap và vỏ chăn gối, nhưng hình như vẫn còn phảng phất mùi hương .
Chăn ấm áp, khiến cô khỏi nhớ đến cái ôm đột ngột lúc chiều, cũng ấm áp y như .
Mười phút khi tắt đèn.
Phương Chỉ Hạ giường khẽ khàng cất tiếng:
"Cậu ngủ ?"
Giọng Kỳ Dực trầm thấp vang lên:
"Chưa."
Trong đêm yên tĩnh thế , giọng còn hơn thường ngày, trầm nhưng rõ ràng.
Phương Chỉ Hạ xoay , mặt về phía .
Theo cô thấy, thật Kỳ Dực cũng cần ngủ sàn, hồi nhỏ ngủ chung giường bao nhiêu .
Giờ chỉ vì lớn , chỉ hai , hình như cần thiết quá câu nệ.
cô nhớ bố Kỳ Dực cãi , cô đuổi sang đây ngủ nhờ, Kỳ Dực cũng ôm gối sang phòng khác ngủ.
Cậu đúng là khá cẩn thận.
Nghe tiếng nước nóng từ bình nước ngoài ban công vang lên, Phương Chỉ Hạ cảnh giác dậy liếc ngoài:
"Nhà lắp khung chống trộm nhỉ? Tớ nhớ là mà?"
Kỳ Dực đáp:
"Có, từng khung cửa đều ."
Phương Chỉ Hạ yên tâm xuống, yên lặng vài giây, đầu óc nhảy sang chuyện khác.
"Hôm nay gặp chú đó ?" – Bạn trai của Tống Uyển Thanh.
Kỳ Dực bình tĩnh :
"Gặp ."
Phương Chỉ Hạ:
"Thấy ông ?"
"Chỉ ăn một bữa cơm, ." Kỳ Dực nghĩ một lúc thêm, " chắc là khá điềm đạm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!