Chương 5: Bạn học với nhau mà khách sáo quá rồi

Sau khi phát biểu xong bài diễn văn chào mừng học sinh mới, phía dưới sân trường lại vang lên những tràng pháo tay như sấm.

Trong đầu Phương Chỉ Hạ giờ trống rỗng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thẳng lưng bước xuống bậc thềm phía bên kia của lễ đài.

Bên dưới, một chị khóa trên phụ trách hậu cần lễ khai giảng đang đợi cô.

Chị ấy vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười nói nhỏ:

"Em làm tốt lắm, vừa bước lên phát biểu là chị thấy bên dưới ai cũng tỉnh cả, ánh mắt dán hết lên người em đấy."

Phương Chỉ Hạ hơi ngại, gãi đầu:

"…Em cảm ơn chị. Thật ra em chỉ cần không làm hỏng là đã mừng rơi nước mắt rồi."

"Em khiêm tốn quá rồi! Quả nhiên, học bá thì ai cũng khiêm tốn cả."

Chị khóa trên nhắc nhở:

"Lát nữa vẫn còn mấy tiết mục nữa, chắc khoảng mười mấy phút. Em có thể về lớp cùng các bạn, cũng có thể quay lại văn phòng chờ lúc nãy nghỉ ngơi, chờ các tiết mục xong thì về lớp luôn."

Phương Chỉ Hạ đương nhiên chọn quay lại văn phòng nghỉ ngơi.

Tim cô đập loạn cả buổi sáng, giờ chỉ muốn một mình yên tĩnh một lúc.

Sau lễ khai giảng, các lớp xếp hàng, đi theo từng khối về khu giảng dạy khác nhau.

Trường cấp ba Thực Nghiệm Nhất Trung có diện tích rất lớn, các tòa nhà cách nhau khá xa để tránh ảnh hưởng giữa các khối.

Ngoài khu lớp học còn có tòa hành chính, ký túc xá cho học sinh nội trú, nhà ăn, tòa nhà thí nghiệm, sân thể thao các loại…

Học sinh lớp 10 năm nay khá may mắn, được phân vào tòa nhà gần cổng trường nhất, nếu không mỗi sáng chắc phải dậy sớm hơn mười phút nữa.

Khi người trên bãi cỏ đã rút gần hết, Phương Chỉ Hạ cùng bạn học lớp 12 vừa phát biểu cũng đi về phía khu lớp học.

Lớp 10-1 nằm ngay căn phòng đầu tiên cạnh cửa bên của tòa nhà, rất dễ tìm.

Cô vào bằng cửa sau thì thấy trong lớp đang rất ồn ào, các bạn học lạ mặt tụ lại bên bàn nói chuyện rôm rả.

Dĩ nhiên, lớp Một vẫn là lớp Một, có một nhóm nhỏ học sinh đã yên vị, bắt đầu học từ vựng tiếng Anh hoặc thơ văn Trung Quốc.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa vào lớp, giờ mọi người đang ngồi tạm chỗ. Trên mỗi bàn đều có một chồng sách giáo khoa và sách bài tập mới toanh.

Giữa đám đông ồn ào, Phương Chỉ Hạ nhanh chóng thấy được Kỳ Dực đang ngồi hàng cuối bên cửa sổ.

Bàn trong lớp đều là bàn đôi, Kỳ Dực mặt lạnh như tiền ngồi một mình, tỏa ra khí chất "người lạ miễn đến gần", xung quanh không một bóng người.

Cậu đặt cặp lên ghế trống bên cạnh, chiếm trọn chỗ của hai người.

Phương Chỉ Hạ đi về phía đó.

Kỳ Dực liếc thấy cô, tự nhiên dời cặp sang một bên.

Phương Chỉ Hạ cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu, mắt long lanh:

"Sao rồi, sao rồi?"

Cửa sổ mở, gió lùa vào làm mấy sợi tóc trước trán cô bay lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!