Phương Chỉ Hạ lại nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, cô đứng bên cạnh cửa, đảo mắt nhìn quanh trong bóng tối – trong thư phòng này không có thứ gì đủ dùng làm vũ khí.
Cô nhắn cho Kỳ Dực:
[Chắc chắn là có người thật.]
Tiếng bước chân xa dần, nghe âm thanh thì dường như người ngoài kia đã đi vào phòng ngủ chính.
Kỳ Dực lại nhắn:
[Mẹ tớ không có ở nhà, nhưng mẹ có giữ chìa khóa dự phòng nhà cậu. Tớ đi tìm, cậu đừng phát ra tiếng, tớ đến ngay.]
Phương Chỉ Hạ:
[Hay cậu gọi cảnh sát giúp tớ đi, đừng tới đây, nguy hiểm lắm.]
Kỳ Dực không trả lời nữa.
Phương Chỉ Hạ đứng yên hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng tưởng tượng nếu người đó đẩy cửa vào thì mình nên ra tay như thế nào để khống chế hắn.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mở khóa.
Chắc là Kỳ Dực đến rồi.
Ngay sau đó, là những bước chân nặng hơn và tiếng người.
Phương Chỉ Hạ nghiến răng, vặn tay nắm cửa lao ra ngoài.
Dù rất nguy hiểm, nhưng cô chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều – chỉ là theo bản năng cảm thấy không thể để Kỳ Dực đối mặt một mình.
Dưới ánh đèn đường hắt vào từ ngoài cửa sổ, cô thấy có người ở hướng phòng bếp, mọi tiếng động cũng xuất phát từ đó.
Kỳ Dực đang vật lộn với một gã đàn ông thấp người, tay cậu cầm dùi điện tự vệ, nhưng dường như không có nhiều tác dụng – cậu đang khóa cổ tên trộm từ phía sau.
Phương Chỉ Hạ chạy vội tới, lúc đi ngang bàn ăn liền chộp lấy chiếc bình hoa, đến nơi thì nhắm đúng đầu gã đàn ông đập mạnh xuống.
Bình hoa vỡ tan, tên trộm đau quá ôm đầu, dùng hết sức giãy ra khỏi tay Kỳ Dực, nhanh như chớp nhảy lên hộp carton bên cạnh bàn bếp rồi trèo ra cửa sổ thoát thân.
Trong lúc chạy, gã còn làm rơi một con d.a. o gọt trái cây trong túi, rơi xuống đất va vào phát ra tiếng keng chói tai.
Trong không khí còn vương mùi khó chịu từ người đàn ông lạ, khiến Phương Chỉ Hạ cảm thấy nghẹt thở, không phát nổi thành tiếng.
Cô nhìn Kỳ Dực, giọng run rẩy:
"Giờ phải làm sao đây?"
Kỳ Dực trước tiên đóng cửa sổ lại, hô hấp cũng hơi rối loạn:
"Tớ gọi cảnh sát rồi, giờ tìm số bảo vệ khu này gọi thêm."
Phương Chỉ Hạ đầu óc vẫn còn rối tung, trong nhà không bật đèn, cô tựa vào tường, nghe tiếng Kỳ Dực gọi điện – giọng cậu vẫn rất trấn tĩnh.
"Xin chào, tôi là cư dân tầng 3 căn hộ số 6, vừa rồi có trộm đột nhập từ cửa sổ, hiện đã bỏ trốn."
"Vâng, hắn trèo ra cửa sổ, khoảng một phút trước."
"Được rồi, cảm ơn."
Phương Chỉ Hạ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Kỳ Dực nắm cổ tay kéo ra khỏi bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!