Sau lưng, Dư Đồng và mấy người bạn được cô rủ đi để tăng thêm can đảm cùng nhìn theo bóng lưng hai người kia, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Bạn bè bắt đầu khuyên nhủ:
"Hay là thôi đi, nhìn cái kiểu thanh mai trúc mã kia thì chắc chắn không phải chỉ là bạn bè bình thường đâu."
"Tớ thấy Kỳ Dực chắc chắn thích Phương Chỉ Hạ."
"Tớ cũng nghĩ vậy. Nhìn họ như thế khác gì đang yêu đâu. Cho dù cậu có cưa đổ, chắc gì cậu chịu nổi việc bạn trai mình có một cô bạn thân lớn lên cùng nhau, thân thiết đến thế?"
"Đúng đấy, tớ cũng có một cậu bạn thân từ nhỏ, nhưng giờ chẳng nói chuyện gì nữa cơ. Thế mới là bình thường."
"Bỏ đi, trai đẹp thì quý thật đấy, nhưng ngoan ngoãn dễ thương còn đáng yêu hơn. Biết đâu quẹo phải một cái lại gặp được tình yêu đích thực."
Dư Đồng cắn môi, vẫn có chút không cam lòng:
"…Hình như, đúng là chẳng còn cách nào khác."
Cô cũng sớm nhận ra, ngay cả khi mình chưa từng quen biết Kỳ Dực, thì đã có một người khác tồn tại trong cuộc sống cậu ấy suốt bao nhiêu năm.
Ngày nào họ cũng như hình với bóng, làm sao có thể chỉ là bạn bè đơn thuần được?
Huống hồ Phương Chỉ Hạ không chỉ xinh đẹp, còn là học sinh đứng đầu khối.
Chỉ riêng lớp cô thôi đã có đám con trai suốt ngày nhắc tới Phương Chỉ Hạ.
Ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận – hai người họ đứng cạnh nhau đúng là rất xứng đôi.
Hơn nữa, Kỳ Dực khi ở trước mặt Phương Chỉ Hạ và khi ở trước mặt người khác hoàn toàn là hai con người khác nhau.
Quá rõ ràng rồi.
—
Sân vận động cũng chẳng lớn là bao, Kỳ Dực bị cô bạn bên cạnh càm ràm suốt dọc đường.
Phương Chỉ Hạ khi thì giục cậu đi nhanh, khi lại bảo cậu đi chậm không là làm đổ Coca.
Kỳ Dực gần như không biết phải đi kiểu gì cho đúng.
Cuối cùng cũng đến chỗ lớp 1 tập trung nghỉ ngơi cạnh bãi cỏ.
Các bạn nữ ngồi hàng trước và cả Lâm Ngôn Tâm đều chạy lại:
"Woa! Nhiều thế! Cảm ơn Phương tổng tài đã bao ăn nha! Lần sau cá cược nhớ rủ tớ nữa đó, chơi nhỏ vui thôi mà, có qua có lại mới tình cảm!"
Ba cô gái cầm ly Coca, ngồi luôn xuống bãi cỏ.
Phương Chỉ Hạ cũng chẳng bận tâm đến bộ quân phục, cứ thế ngồi xếp bằng xuống đất.
Kỳ Dực vẫn còn đứng yên, như đang do dự gì đó.
Mấy bạn nữ ngồi trước thấy đẹp trai thì thương mến, bắt đầu quay trái quay phải tìm giấy sạch cho cậu lót ngồi.
Phương Chỉ Hạ thấy vậy, không nói hai lời, kéo thẳng tay áo cậu:
"Ngồi xuống đi, dơ thì về giặt, giờ điều kiện có hạn, đừng kén cá chọn canh nữa."
Kỳ Dực bị kéo mạnh nên chưa đứng vững, "bịch" một cái ngồi phịch xuống cạnh cô, rồi mới từ từ chỉnh lại tư thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!