Chương 4: Nạn nhân chỉ có mình cậu ta…

Về đến nhà, Phương Chỉ Hạ không quên rút điện thoại ra, gửi cho Kỳ Dực mấy cái meme đập nát đầu chó.

Nhưng sau buổi luyện tập tối nay, cô rõ ràng đã yên tâm hơn nhiều.

Thỉnh thoảng Kỳ Dực cũng có chút tác dụng, mà cái kiểu nói chuyện độc mồm độc miệng của cậu ta, nếu đã bảo là "tạm được", thì chắc chắn biểu hiện của cô đã đạt đến trình độ rất khá rồi.

Tối nay Phương Chính Đào cũng ở nhà, đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức bằng máy tính bảng.

Nghe thấy tiếng động, ông quay đầu lại:

"Chỉ Hạ về rồi à."

Giang Nguyệt Nga vừa rửa mặt xong cũng từ nhà tắm đi ra, nhìn giờ rồi kinh ngạc:

"Ôi trời, muộn thế này rồi. Sau này đến nhà Kỳ Dực đừng ở lại muộn như vậy, người ta cũng cần nghỉ ngơi nữa chứ. Kỳ Dực bây giờ lớn rồi, biết suy nghĩ rồi, dù có buồn ngủ cũng ngại không dám đuổi con về."

Trong đầu Phương Chỉ Hạ hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cô sao lại không thấy Kỳ Dực có cái gọi là "ngại" khi đối xử với mình cơ chứ?

Cô ngáp một cái, rồi đi về phía phòng mình:

"Không có khả năng. Nếu cậu ta thấy con phiền, đảm bảo là người đầu tiên đuổi con luôn."

Phương Chỉ Hạ đặt đồ xuống rồi vào phòng tắm đánh răng, Giang Nguyệt Nga đứng ngoài cửa hỏi:

"Tối nay dì Tống của con cũng không có ở nhà hả?"

Cô lẩm bẩm "dạ" một tiếng.

Giang Nguyệt Nga thở dài một hơi:

"Dì Tống của con với Kỳ Dực cũng vất vả, bao năm nay hai mẹ con nương tựa lẫn nhau. Không trách được hồi nhỏ Kỳ Dực nghịch ngợm như thế, mới mười sáu tuổi mà giờ chẳng để người lớn phải lo lắng chút nào."

Phương Chỉ Hạ nhướn mày, không đáp lời, tiếp tục đánh răng nhìn vào gương.

Cô thì không thấy Kỳ Dực hiện giờ trưởng thành chín chắn gì cho cam, nhưng hồi nhỏ thì đúng là rất nghịch.

Cả hai đều sinh ra ở thành phố Đồng An, theo lời Giang Nguyệt Nga kể thì, khi còn chưa biết đi, cả hai đã bò lăn bò càng trên cùng một tấm thảm, còn tranh nhau con vịt đồ chơi của đối phương.

Rõ ràng mỗi đứa một con, mà cứ phải giành cho bằng được con trong tay người kia.

Nhưng những chuyện đó Phương Chỉ Hạ chẳng nhớ gì cả, vì lúc ấy quá nhỏ, não bộ chắc còn chưa phát triển đầy đủ.

Sau đó, lúc cô ba tuổi, Giang Nguyệt Nga và Phương Chính Đào bận công việc, không có thời gian chăm sóc, đành gửi cô về quê sống với ông bà nội, ở đó đến tận năm bảy tuổi.

Bố mẹ Kỳ Dực cũng bận, nhưng may là ông bà ngoại của cậu ở ngay thành phố Đồng An, có thể chuyển tới nhà chăm sóc.

Hai ông bà cưng cháu vô cùng, chăm bẵm kỹ càng, nuông chiều hết mức.

Sau này Tống Uyển Thanh thấy không ổn, sợ nếu cứ chiều thế thì Kỳ Dực sẽ hỏng luôn, liền để ông bà ngoại dọn ra ngoài.

Khi ở quê, mỗi ngày Phương Chỉ Hạ chơi với mấy cậu nhóc, trèo cây, đánh nhau, nghịch bùn, hoang dã đến mức suýt nữa thì trèo lên mái nhà.

Da bị nắng đốt đen sì, tính cách thì thô lỗ mạnh mẽ. Trước kỳ nghỉ hè trước khi vào lớp hai, Phương Chính Đào lái xe đưa cô về lại thành phố.

Trong ký ức của cô, đó mới là lần đầu tiên gặp Kỳ Dực.

Vừa vào khu nhà, cô còn đang ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ thì thấy một dì đang cầm dép, đuổi theo một cậu bé tầm tuổi mình khắp khu, vừa chạy vừa hét:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!