Chương 38: Thuận Mắt

Một trận mưa thu là một đợt lạnh, chạng vạng tối Trung Thu hôm đó, bên ngoài bắt đầu lâm râm mưa nhỏ, nhiệt độ trong phòng cũng thấp đi trông thấy.

Trời dần tối hẳn, Kỳ Dực một mình ngồi trong phòng, lôi bài tập Toán và Vật Lý ra khỏi cặp.

Trận bóng kéo dài hai ngày liền, cậu chẳng đụng tới bài vở chút nào.

Chép xong hai môn cậu thích nhất, cậu ngả người ra ghế duỗi lưng một cái, rồi bật màn hình máy tính, tìm khung chat với Phương Chỉ Hạ.

Kỳ Dực vừa gõ mấy chữ:

"Bài tập tuần này..."

Tin nhắn còn chưa gửi xong, bên kia như có thần giao cách cảm, "vèo vèo vèo" gửi đến cả chục bức ảnh – toàn là vở bài tập và đề kiểm tra đã điền đầy đủ đáp án.

Tin nhắn của Phương Chỉ Hạ nhanh chóng hiện lên:

[Chắc hai ngày nay cậu không có thời gian làm bài phải không? Trùng hợp ghê, tớ cũng thế đó. Tớ vừa nhờ Lâm Ngôn Tâm gửi qua, mau chép đi!]

[À mà, hai câu Vật Lý bạn ấy không chắc lắm, tớ khoanh tròn rồi đó, cậu làm rồi gửi đáp án lại cho tớ nha. Lén nhìn nè :/]

Kỳ Dực lập tức chụp lại hai câu Vật Lý mình vừa làm xong gửi cho cô, hoàn tất thương vụ trao đổi bài tập.

Cậu đứng dậy đi rót nước trong bếp.

Tống Uyển Thanh nói hôm nay sẽ về muộn, quả nhiên đã hơn mười một giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng.

Kỳ Dực đứng bên kệ bếp, đổ nước vào bình đun siêu tốc, bấm nút đun, rồi đứng đó chờ nước sôi.

Cửa sổ bếp đối diện mặt trước của tòa nhà, bên ngoài vẫn mưa rả rích, gió thổi hạt mưa tạt vào cửa kính, để lại những vệt nước loang lổ.

Kỳ Dực vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,

rồi ánh mắt bỗng khựng lại.

Một chiếc xe màu đen đậu trước tòa nhà, ghế lái bước xuống một người đàn ông để tóc dài ngang vai, phong cách và khí chất có vài phần giống ba cậu hồi trẻ – Kỳ An Niên – nhưng rõ ràng không phải ông ấy.

Ngay sau đó, người đàn ông che ô, vội vàng đi vòng ra phía sau mở cửa xe.

Tống Uyển Thanh cúi người bước xuống, hai người có vẻ rất thân mật, cùng che một cây dù, tay trong tay, cười nói đi vào cửa khu nhà.

Kỳ Dực sững người vài giây, bên cạnh bình nước đã bắt đầu sôi ùng ục.

Mẹ cậu... đang yêu sao?

Cũng đúng, từng ấy năm rồi, yêu đương hay tái hôn đều là chuyện bình thường.

Kỳ Dực tạm quên luôn việc đi rót nước, tắt đèn bếp, lặng lẽ quay về phòng.

Cậu ngồi lại trước máy tính, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với "bạn trai của mẹ" như thế nào.

Gần mười phút sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng tra chìa khóa.

Nghe âm thanh, dường như chỉ có một người.

Tống Uyển Thanh thay giày xong, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng cậu, liếc vào trong như không có chuyện gì:

"Ơ, muộn thế rồi còn làm bài à?"

Kỳ Dực gật đầu, giọng điềm tĩnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!