Chương 35: Móc ngoéo

Phương Chỉ Hạ vừa mới dịu lại thì nghe thấy điện thoại của Kỳ Dực bên cạnh rung liên tục.

Cậu này có một tật xấu, mỗi khi ra ngoài, dù có biết có tin nhắn cũng không vội mở xem, thậm chí có khi sáng nhận được tin, tối muộn mới nhớ ra mà đọc.

Vương Trạch thường xuyên phàn nàn về điểm này của cậu, bảo rằng cậu dùng WeChat – một công cụ chat nhanh tiện lợi – chẳng khác gì hộp thư điện tử đời cổ bản web.

Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi lần Phương Chỉ Hạ nhắn tin cho cậu, chỉ cần không phải đang ngủ hay đang học, muộn nhất là nửa tiếng cậu sẽ trả lời lại.

Chờ đến khi điện thoại Kỳ Dực yên lại, bên Phương Chỉ Hạ bắt đầu vang lên âm báo tin nhắn.

Cô cúi đầu mở ra xem, thấy là tin nhắn của Từ Mục Phi gửi đến:

[Lớp phó học tập, Kỳ Dực có đang ở với cậu không?]

[Tôi chịu rồi, mấy người lớn đầu thế mà chẳng ai liên lạc được.]

[Thấy tin nhớ trả lời.]

Phương Chỉ Hạ bất đắc dĩ gõ chữ trả lời.

Lại đi tìm Kỳ Dực.

Hai người bọn họ kết bạn WeChat rồi còn lấy cô làm "máy chuyển lời".

Mà nãy còn nghe giáo viên nói tay của Từ Mục Phi hình như bị gãy, sao vẫn nhắn tin nhanh như vậy?

Trả lời tin nhắn xong, cô đứng dậy:

"Đi thôi, lên lầu xem một chút, Từ Mục Phi đang ở phòng bệnh trên lầu, nhờ tụi mình mang cục sạc dự phòng."

Kỳ Dực liếc nhìn cô đầy hàm ý, như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng cũng chịu mở điện thoại ra xem.

Quả nhiên, toàn bộ tin nhắn trước đó cũng đều là của Từ Mục Phi.

"Ừ, đi thôi."

Mượn một cục sạc dự phòng công cộng, hai người đi ngang qua sảnh cấp cứu, theo vị trí Từ Mục Phi gửi, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Đến trước cửa phòng bệnh, Kỳ Dực đi trước, đẩy cửa bước vào.

Lúc này trong phòng không có thầy cô, chỉ có Từ Mục Phi đang nằm trên giường, tay đã bó bột cố định, một chân duỗi thẳng đang được chườm lạnh.

Kỳ Dực đặt cục sạc bên cạnh cậu ta, đảo mắt nhìn quanh:

"Nhà cậu không ai đến à? Y tá đâu rồi?"

Trong phòng có hai giường bệnh, Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực cũng không cần ai mời, tự giác ngồi xuống mép giường trống bên cạnh.

Sau trận đấu hôm nay, những xích mích trẻ con trước đây giữa họ cũng biến mất không dấu vết, thậm chí còn nảy sinh chút cảm giác "tình đồng đội trong chiến đấu".

Từ Mục Phi dùng tay còn lại cắm cục sạc vào điện thoại, nói:

"Người nhà đều ở xa, gọi người họ hàng đến nhưng chưa đến nơi. Y tá bảo tớ chườm lạnh nửa tiếng rồi biến luôn, không thấy đâu nữa."

Cậu ta còn lầm bầm:

"Cái bệnh viện gì chán thật, giường cũng cứng."

Kỳ Dực:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!