Lúc nãy trong điện thoại, Kỳ Dực chỉ nói là trong trận bóng rổ xảy ra xung đột với học sinh trường khác, bản thân không sao, nhờ mẹ đến bệnh viện một chuyến.
Không ngờ lại bị hiểu nhầm thành như vậy.
Cậu đưa tay day day ấn đường, cảm thấy nhức đầu. Không biết trong mắt mẹ mình, cậu là người thế nào nữa.
Tống Uyển Thanh đã đi đến trước mặt bọn họ, nói như s.ú.n. g liên thanh, nhìn chằm chằm vào Kỳ Dực rồi tiếp tục mắng:
"Mẹ thật không ngờ, đang yên đang lành nghỉ lễ Trung Thu, lại bị gọi đến bệnh viện vì con đánh nhau! Đứa con bị con đánh đâu rồi? Mau dẫn mẹ đi xem!"
Kỳ Dực lúc này mới có cơ hội lên tiếng thanh minh:
"Không phải con đánh người, là bên kia đánh bọn con trước. Bọn con chỉ tự vệ thôi."
Tống Uyển Thanh rõ ràng vẫn không tin, ánh mắt chuyển sang cô gái đứng cạnh con trai.
"Hạ Hạ, con nói thật với dì đi! Đừng sợ, cứ kể đầu đuôi rõ ràng cho dì nghe!"
Phương Chỉ Hạ chớp chớp mắt, đứng ra làm chứng cho cậu:
"Dì Tống, đúng là học sinh bên trường Bát Trung ra tay trước, bọn họ đã bị đưa đến đồn công an rồi ạ."
Kỳ Dực nói thì Tống Uyển Thanh không tin.
Phương Chỉ Hạ nói một câu, dì ấy liền tin ngay.
"Ồ, vậy à..."
Tống Uyển Thanh cúi đầu nhìn con trai:
"Con không bị thương ở đâu chứ?"
Kỳ Dực chỉ vào đầu gối và khuỷu tay của mình.
Tống Uyển Thanh khoát tay:
"Thế này mà gọi là bị thương à? Vô tình đụng vào cạnh bàn còn nặng hơn!"
"... Hết nói nổi luôn rồi."
Trà Đá Dịch Quán
Kỳ Dực mặt mày đen lại, chỉ về một hướng khác:
"Thầy cô và phụ huynh mới tới đang ở đằng kia bàn chuyện, mẹ cũng qua đó đi."
Trước khi rời đi, Tống Uyển Thanh còn không quên liếc cậu một cái, dặn như dặn trẻ con:
"Không được đi lung tung đấy!"
Khi bóng dáng của dì Tống khuất hẳn khỏi tầm mắt, Phương Chỉ Hạ cuối cùng cũng không nhịn được, ngồi tựa vào lưng ghế mà cười ngặt nghẽo.
"Tớ đã nói rồi mà, đúng là nhà tiên tri. Lâu lắm rồi mới thấy dì Tống thế này!" – cô vừa cười vừa nói, giọng đứt quãng vì quá vui.
Kỳ Dực thì hoàn toàn cạn lời, quay đầu lại, bắt đầu suy ngẫm về nhân sinh.
Lúc nãy giọng dì Tống còn to hơn cả ba của Vương Trạch, giờ cả hành lang đều đang nhìn về phía bọn họ.
Phương Chỉ Hạ vẫn còn cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!