Chương 33: (Vô Đề)

Ngay sau đó, Lâm Ngôn Tâm nhắn lại:

[Không sao đâu, tớ đến triển lãm mỹ thuật rồi, cậu cứ lo xử lý việc bên đó đi, tớ sẽ chụp hình tranh triển lãm cho cậu!]

Rồi liên tục gửi qua một loạt ảnh.

Xe chở họ vẫn còn bị kẹt lại ở ngã tư đèn đỏ. Thầy Trần, giáo viên tổ Thể dục đang lái xe, là người có tính cách khá dễ chịu, bình thường vẫn hay hòa đồng với học sinh, ngồi chờ đèn đỏ cũng thấy chán nên liếc nhìn vào gương chiếu hậu trong xe.

"Trên xe còn có một cô gái này. Trong số mấy đứa, ai là bạn trai của em đấy?"

Vương Trạch ngồi ghế phụ tranh trả lời ngay:

"Không có đâu! Thầy Trần, sao thầy lại suy nghĩ không trong sáng vậy? Bạn ấy tên là Phương Chỉ Hạ, đứng nhì toàn thành trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, là đại ca của tụi em đó!"

Bị hỏi ngay trước mặt giáo viên, Phương Chỉ Hạ lúng túng gãi mũi, giải thích:

"Không phải đại ca gì đâu… chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi ạ."

"Vậy là thầy nghĩ sai rồi."

Thầy Trần buông tay khỏi vô lăng một chút, cười giơ ngón cái về phía cô:

"Lúc nãy thấy em đánh nhau, đúng là có học võ, giỏi đấy."

Kỳ Dực ngồi bên cạnh, nhắm mắt dựa lưng vào ghế.

Phương Chỉ Hạ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng khiêm tốn nói:

"Dạ… cũng bình thường thôi ạ."

Thầy Trần lại đảo mắt nhìn một lượt bốn người trên xe, đột nhiên thở dài, giọng đầy cảm khái:

"Dạy học bao nhiêu năm, xem không biết bao nhiêu trận bóng rổ học sinh đánh, hôm nay là lần đầu tiên gặp cảnh tượng thế này, đúng là hiếm thấy."

Vương Trạch phì cười:

"Vậy tụi em đúng là xui tận mạng rồi! Biết thế ngay đầu năm đã nghe lời mẹ, đi cùng hai người họ lên chùa đốt nhang. Mà khoan đã, thầy, sao nghe giọng thầy giống như tụi em trúng số độc đắc thế?"

Thầy Trần cười:

"Chuyện gì cũng phải nhìn theo hướng tích cực. Hôm nay đối với tụi em mà nói, là một kỷ niệm khó quên đấy, không phải ai cũng có được đâu."

Trà Đá Dịch Quán

"Thầy đảm bảo, sau này tụi em tốt nghiệp, qua thêm vài năm, hoặc mười mấy năm nữa, chưa chắc còn nhớ được giáo viên nào từng dạy mình, càng không nhớ nổi những bài văn, bài toán, bài lý. Nhưng tụi em chắc chắn sẽ nhớ, năm lớp 10 từng có một giải bóng rổ, trận chung kết chưa đánh xong thì lao vào đánh nhau với bạn bè. Đó mới chính là thanh xuân."

Có những khung cảnh, những khoảnh khắc, khi được người khác nhắc đến như thế, ấn tượng sẽ càng thêm sâu sắc.

Phương Chỉ Hạ ngẩng đầu lên, thấy ánh nắng mùa thu ấm áp xuyên qua kính chắn gió trước chiếu vào trong xe, hai bên vỉa hè rụng đầy lá vàng.

Cửa sổ sau mở hé một khe nhỏ, gió thổi làm tóc Kỳ Dực khẽ lay động, cánh tay cậu sát bên cô, nhiệt độ cơ thể có vẻ cao hơn cô một chút.

Vương Trạch ở ghế chếch phía trước, tay chân đầy vết bầm tím, than thở:

"Còn gì nữa, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ bị người ta đánh đến mức này."

Đèn đỏ chuyển xanh, thầy Trần bật cười, đạp ga tiếp tục chạy.

Phương Chỉ Hạ ngả người tựa vào lưng ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!