Chương 32: (Vô Đề)

Trong suốt mười mấy năm trưởng thành đã qua, Kỳ Dực thật ra rất hiếm khi ý thức rõ ràng rằng Phương Chỉ Hạ là con gái.

Dù gì thì hồi nhỏ cô quá thích bắt nạt cậu, không có chuyện gì cũng thích chơi khăm, còn nghịch hơn khối đứa con trai.

Lần gần nhất cậu có cảm giác rõ rệt như vậy, là lúc cô mặc áo dây, nằm bò trên gối cậu xem điện thoại.

Rồi đêm hôm đó, cậu đã mơ một giấc mơ cả đời này cũng không bao giờ dám kể cho cô nghe.

Kỳ Dực cụp mắt xuống.

Làn da mu bàn tay cô cũng trắng trẻo, bàn tay nhỏ nhắn. Bàn tay cậu chắc chắn rộng hơn một chút.

Cậu lại ngẩng đầu lên, thấy trên má cô vẫn còn vương nét bầu bĩnh của tuổi thiếu nữ, vừa đủ, khiến gương mặt trông vô cùng đầy đặn, đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng đều, môi khẽ hé mở.

Hình ảnh Phương Chỉ Hạ khi bảy tuổi vừa mới gặp lần đầu như chồng lên với người con gái đang ngồi bên cạnh hiện tại, khiến Kỳ Dực bỗng cảm thấy ngơ ngẩn. Nhịp tim không những không giảm mà trong lòng còn dâng lên cảm giác mềm nhũn khó hiểu.

Khoảng cách rất gần, mùi hương trên người cô cũng dễ dàng ngửi thấy — là mùi nước giặt giống hệt loại cậu dùng, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy khác biệt.

Lúc này, Phương Chỉ Hạ nheo mắt, dùng khuỷu tay thúc nhẹ cậu:

"Kỳ Dực, cậu ngẩn người gì thế? Bị đánh cho ngu luôn rồi hả?"

Kỳ Dực lúc này mới hoàn hồn lại, khẽ mím môi, giọng nói có phần cứng ngắc:

Trà Đá Dịch Quán

"…Không có. Tớ… căn bản không bị đánh, được chưa. Ờ, đều là vết thương nhỏ thôi, chắc lúc thi đấu bị té nên mới trầy, tớ chẳng thấy đau chút nào."

Phương Chỉ Hạ nghiêng đầu quan sát cậu, bất ngờ giơ tay lên, véo một cái vào tai cậu.

"Sao tai cậu đỏ thế này, bị tụi Bát Trung chọc tức à? Ủa, trước giờ tớ chưa từng phát hiện tai cậu lúc tức giận lại đỏ như vậy, giống nhân vật trong anime ghê."

Kỳ Dực hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi bên tai mình, giọng chậm rãi:

"Đừng tùy tiện đụng vào tớ. Tớ đâu phải búp bê."

Một lát sau, cậu lại lẩm bẩm:

"…Tớ không có ý là cậu không được quan tâm tớ."

"?"

Phương Chỉ Hạ cảm thấy hôm nay cậu có gì đó là lạ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng.

Không lẽ thật sự là trận ẩu đả vừa rồi khiến tâm hồn thiếu niên bị tổn thương?

Nhưng cũng không đến nỗi đó chứ?

Cô vừa định hỏi thêm thì bỗng nghe từ không xa vang lên tiếng hét đau đớn của Vương Trạch:

"A a, đau quá đau quá, bác sĩ ơi, chị xem em bị thương nặng cỡ nào nè! Lát nữa mấy chú công an tới hỏi, chị phải nói giúp em nha, chị cũng thấy rồi đó, toàn là mấy con chó… à không, học sinh Bát Trung đánh em đó!"

Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực lúc này mới sực nhớ ra —

Xong đời, quên mất Vương Trạch rồi.

Lúc gây chuyện trên sân đấu là bắt đầu từ chỗ của Vương Trạch, sau đó đám người Bát Trung trên khán đài xông xuống cũng đều nhắm vào cậu ta.

Ngoài Từ Mục Phi đã bị cáng khiêng đi, thì nhìn chung Vương Trạch là người bị thương nặng nhất, một bên mắt sưng húp đến sắp không mở nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!