Trời chưa sáng, Phương Chỉ Hạ đã ngồi trên xe của Phương Chính Đào, lên đường về quê thăm ông bà nội.
Tuy cả ngày hôm đó cô không có mặt tại hiện trường trận đấu, nhưng lại như đang có mặt tại đó.
Ngay từ lúc vào sân, nhóm WeChat lớp, nhóm khối cấp hai, còn cả nhóm bốn người bọn họ đều liên tục cập nhật tình hình trận đấu.
Trong nhóm khối cấp hai đông người nhất, cũng là nơi nhiều tin nhắn nhất.
[Aaaa số 7 kia là Kỳ Dực đấy, cậu ấy cũng tham gia trận đấu rồi kìa, sao cảm giác lên cấp ba lại đẹp trai hơn nữa vậy?]
[Kỳ Dực á? Cấp hai cùng lớp với tôi nè, đúng là trông có vẻ đẹp trai hơn thật.]
[[Hình ảnh:][Hình ảnh:]]
[Mẹ ơi, Kỳ Dực này là ai vậy? Tôi mới chuyển đến hồi lớp 9 nên chưa từng thấy luôn, cậu ấy có bạn gái chưa?]
[Chắc là không. Nhưng đừng mơ mộng, trai lạnh lùng đấy, trong lòng chỉ có bóng rổ với toán lý hóa thôi, không dễ tán đâu.]
Sau đó trận đấu bắt đầu, nhóm liên tục xuất hiện ảnh chụp tại hiện trường.
Trong đó cận cảnh của Kỳ Dực là nhiều nhất, camera điện thoại dù mờ nhưng vẫn bắt trọn từng động tác của cậu.
…
Vùng quê quanh Đồng An phát triển cũng khá tốt, bao năm nay các hộ gia đình đều đã xây được nhà lầu nhỏ, chỉ là vị trí hơi xa, xung quanh cũng hơi vắng, nhưng nhìn kiến trúc thì không khác gì trong thành phố.
Trước bảy tuổi Phương Chỉ Hạ sống ở nhà ông bà nội, hai cụ vô cùng cưng chiều cô, mấy hôm trước nghe tin cô sẽ về thì đã lo sắm sửa đủ thứ, chưa đến trưa mà đã gần nấu xong một bàn thức ăn đầy ắp.
Thỉnh thoảng cô lại lướt xem nhóm trò chuyện, trận đấu giữa Trung học Thực nghiệm và Bát Trung đã bắt đầu, cứ vài phút là lại có người chụp điểm số đăng lên chia sẻ với những người không đi xem được.
Điểm số của hai đội không cách biệt lắm, hiện Thực nghiệm đang nhỉnh hơn một chút. Kỳ Dực và Từ Mục Phi gần như gánh một nửa đội, nhóm WeChat tràn ngập tiếng "aaaaa" phấn khích.
Cho đến gần cuối hiệp một, tất cả các nhóm đều nổ tung, điện thoại của Phương Chỉ Hạ rung lên không ngừng.
Cô mở ra xem, phát hiện toàn là tin chửi mắng Bát Trung.
[Học sinh trường này có tư cách gì học cấp ba chứ, tư chất kiểu gì vậy trời?]
Trà Đá Dịch Quán
[Lúc đầu còn có vẻ biết kiềm chế, nãy thầy trọng tài phải nhiều lần nhắc nhở hàng ghế khán giả của họ rồi mà giờ vẫn cứ ồn ào không dứt.]
[Không chỉ khán giả, cầu thủ cũng vô cùng thô lỗ, cái tên mặt đầy thịt kia – số 2, rõ ràng phạm lỗi nghiêm trọng mà trọng tài chẳng làm gì, đáng lý phải bị đuổi khỏi sân rồi chứ.]
[Nãy số 2 đó chắn cổ Kỳ Dực lúc cậu ấy ném bóng, không biết có bị thương không nữa. Tôi nghi Bát Trung cố tình chơi xấu, muốn loại một trụ cột của Thực nghiệm.]
Phương Chỉ Hạ nhíu mày, vào nhóm bốn người của họ tag Ngô Bách Hào hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ngô Bách Hào nhanh chóng trả lời: vừa rồi cầu thủ số 2 của Bát Trung dùng khuỷu tay chặn cổ Kỳ Dực khi cậu đang ném bóng, là hành vi phạm lỗi. Nếu bị phạm lỗi hai lần thì phải bị đuổi khỏi sân, mà số 2 này ở hiệp đầu đã bị bắt lỗi một lần rồi, thế mà lần này trọng tài lại không phạt.
Ngoài ra, mỗi lần Thực nghiệm ném phạt không vào, khán giả Bát Trung lại cười nhạo, còn hét to "gà mờ" vào sân.
Phương Chỉ Hạ: "……"
[Kỳ Dực không sao chứ?]
[Sao có thể để khán giả làm loạn như vậy, đúng là đầu óc có vấn đề mà.]
Ngô Bách Hào: [Dực ca không sao đâu, chắc là cố ý ngã chiến thuật thôi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!