Chương 3: (Vô Đề)

Trên đường từ trường ra trạm xe buýt, bóng cây phủ kín vỉa hè, gió hè thổi xào xạc qua lá.

Phương Chỉ Hạ vừa đi vừa đá mấy viên đá nhỏ dưới chân, đầu óc không tập trung, vẻ mặt nhăn nhó suy nghĩ một hồi, rồi quay sang nhìn Kỳ Dực đi bên cạnh:

"Hay là cậu giúp mình nghĩ lý do đi, mấy chuyện xin xỏ này chắc cậu là giỏi nhất rồi."

Tối nay Kỳ Dực hẹn hai cậu bạn cùng khu chơi bóng rổ, mặc áo phông thể thao rộng rãi và giày bóng rổ, đeo ba lô một bên vai, cao ráo, chân dài, trông tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Cậu thong thả nói:

"Lý do thì nhiều lắm, nhưng mà qua được cửa dì Giang không?"

Phương Chỉ Hạ ỉu xìu cúi đầu, giọng ảo não kéo dài:

"Không qua được..."

Hiếm khi thấy cô sụt sịt như vậy, Kỳ Dực nghiêng đầu, cảm thấy hơi buồn cười, cong môi như ban phát lòng tốt:

"Chuẩn bị cho tử tế đi, viết xong bản phát biểu thì mình giúp cậu sửa."

Phương Chỉ Hạ liếc cậu một cái, cố tình quên chuyện cậu từng nhiều lần phát biểu khi nhận giải, bực bội nói:

"Chỉ với trình độ ngữ văn của cậu á?"

Kỳ Dực nghiến răng:

"... Chó cắn Lã Động Tân."*

*Một thành ngữ Trung Quốc có hàm ý lấy oán báo ân, dùng để chỉ kẻ không biết ơn, được giúp đỡ nhưng lại quay ra hại người giúp mình.

Nghe giọng cậu nghiến ken két, tâm trạng Phương Chỉ Hạ dường như khá lên một chút, bật cười:

"Thành ngữ có ý xấu thế này mà cậu lại dùng thuần thục phết nhỉ."

Kỳ Dực dứt khoát quay mặt đi, mặc kệ cô.

Hôm nay tiết Toán bị kéo dài mười phút, chuyến xe buýt gần nhất đã lỡ mất rồi.

Hai người đứng chờ xe ở trạm, cách nhau một khoảng rộng, xe cộ trên đường liên tục chạy qua, tiếng ve kêu râm ran trong lùm cỏ phía sau.

Sau khoảng năm phút im lặng, Phương Chỉ Hạ bước lại gần cậu một bước, nhẹ chọt vào tay cậu:

"À đúng rồi."

"Lớp Toán của tớ có một bạn nữ muốn xin cách liên lạc với cậu, cậu có cho không?"

Hai người quen nhau bao nhiêu năm, đấu khẩu hay thậm chí giành giật nhau cũng là chuyện thường, chẳng ai để tâm.

Nhưng thái độ của Kỳ Dực lúc này vẫn rất bình thản:

"Không cho. Sau này mấy chuyện này khỏi cần hỏi nữa, cứ nói như trước là được rồi."

Từ lớp 5 lớp 6 đã có rất nhiều người thông qua Phương Chỉ Hạ để xin cách liên lạc với Kỳ Dực, trai gái đều có.

Kỳ Dực cũng không có hứng quen biết mấy người không liên quan, đến nay đã hình thành cả một bộ từ chối mẫu.

Phương Chỉ Hạ:

"Nói là cậu không thích kết bạn, hơi cô lập?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!