Chương 28: Coi chừng tớ nhổ trụi cậu bây giờ…

Hôm trước ngày nghỉ Tết Trung Thu, không cần học tối. Vì sắp tới là kỳ nghỉ hiếm hoi hai ngày cuối tuần trong đời học sinh cấp ba, từ chiều đã thấy rõ không khí náo nhiệt trong trường.

Giờ ra chơi, Phương Chỉ Hạ chẳng còn tâm trạng làm bài tập trước nữa, nghiêng đầu nằm bò ra bàn, nhìn Lâm Ngôn Tâm đang vẽ truyện tranh trong vở.

Tiếng bước chân và trò chuyện ngoài hành lang cũng lớn hơn ngày thường rất nhiều.

Quả nhiên, cách chọn khán giả cho giải bóng rổ là rút thăm ngẫu nhiên, nhưng số suất thì không nhiều, mỗi lớp ngoài lớp trưởng phải đi thì chỉ rút thêm được bảy người.

Phương Chỉ Hạ và Lâm Ngôn Tâm quả nhiên không được chọn, nhưng vì có Kỳ Dực, nên hai người vẫn thuận lợi có được hai vé vào xem trận chung kết, lại còn là hàng ghế người thân ở gần hàng đầu.

Lúc đó Kỳ Dực không có trong lớp, hai bạn nữ ngồi bên cạnh đang bàn tán về trận bóng rổ sắp tới.

"May mắn ghê, bọn mình đều được rút trúng."

"Tớ vừa xem bảng thi đấu, ngày mai vòng loại mình sẽ đấu với trường Bát Trung, trời ơi, không khéo bị loại luôn từ vòng ngoài mất. Trường Bát Trung nhiều học sinh thể thao lắm, mấy năm trước đều không tham gia giải này."

"... Không chỉ là khả năng bị loại đâu. Tớ nghe một chị khóa trên nói mấy năm trước có đấu giải với Bát Trung rồi, học sinh trường đó ý thức kém lắm, chơi bẩn."

"Ý thức kém?"

"Ừ, chơi không lại còn thích gây sự, chửi bới. Trường đó là trường tệ nhất trong thành phố đấy, nhiều người còn chẳng tính là học sinh thể thao đâu, kiểu như mấy đứa du côn, được đẩy lên cấp ba bằng cách này cách khác."

Nghe đến đây, Phương Chỉ Hạ cũng cau mày lại.

"À… nhưng bạn nam ấy… bạn Từ Mục Phi lớp mình nhìn cũng khá giống mấy người kiểu "xã hội" ấy chứ. Tớ gặp ngoài lớp còn không dám chào."

"Từ Mục Phi không giống dân "xã hội" chút nào đâu, cùng lắm là không thích học thôi. Giờ ra chơi cũng không lén hút thuốc hay gì đâu, toàn chơi game hoặc đi loanh quanh trong trường."

"Sao cậu biết cậu ta không hút thuốc?"

"Người chẳng có mùi thuốc gì hết, tớ học cấp hai ở trường cũng chẳng ra sao, mấy đứa con trai hút thuốc giờ ra chơi về là mùi bốc lên nồng nặc, tớ ngửi được mà!"

"Nhưng tớ vẫn thấy cậu ta nhìn khá "xã hội", khí chất khác hẳn với Kỳ Dực."

Chưa được bao lâu, Kỳ Dực từ ngoài mua nước quay lại.

Cậu về đến chỗ ngồi, hai cô bạn kia cũng ngừng bàn luận.

Kỳ Dực đưa tay chọc vào lưng Phương Chỉ Hạ gọi cô.

Phương Chỉ Hạ quay đầu lại, thấy cậu đang dùng một tay vặn nắp chai Coca không đường, áo phông trắng ngắn tay khiến cả người trông mát mẻ sạch sẽ, cánh tay hơi dùng lực.

Vì bọn họ tập luyện trong nhà thi đấu nên không bị nắng, dù tập luyện căng thẳng nhiều ngày như vậy nhưng da của Kỳ Dực vẫn trắng như trước, chỉ là đường nét cơ bắp trên tay rõ ràng hơn nhiều. Lúc cậu vận lực, lại càng hiện rõ.

Kỳ Dực nói: "Tối nay bọn tớ không cần tập, A Trạch nói muốn đi ăn lẩu, còn gọi cả Bách Hào theo, cậu có đi không?"

Phương Chỉ Hạ gật đầu, "Đi chứ, để tớ nhắn cho mẹ một tiếng."

Cô quay sang hỏi Lâm Ngôn Tâm, giống như lần trước, Lâm Ngôn Tâm nói không đi được, bố mẹ không cho.

Thời gian trước kỳ nghỉ luôn trôi thật chậm, mãi mới tan học, hai người thu dọn xong cặp sách, nhanh chóng ra cổng trường hội họp với Vương Trạch và mấy người kia.

Ở cổng trường, Kỳ Dực ngẩng đầu nhìn trời, đường viền hàm sắc nét của cậu được ánh chiều tà phủ một lớp ánh sáng vàng óng.

Cậu đeo balo một bên vai như một nghệ sĩ, có chút cảm thán: "Lâu lắm rồi mới ra khỏi cổng trường mà còn thấy mặt trời."

Phương Chỉ Hạ liếc cậu một cái, không nể nang trêu: "Cậu giống mấy vị nương nương trong phim cổ trang mới được thả ra ấy."

Kỳ Dực: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!