Chương 24: Tiểu Quỷ Kỳ

Quả nhiên là mắt to bụng nhỏ, Phương Chỉ Hạ ăn tầm mười xiên thì đã kêu no c.h.ế. t đi được, đòi Kỳ Dực giúp chia bớt.

Trên xe buýt ăn mấy món có mùi đậm thế này thì đúng là không văn minh cho lắm, nên hai người tranh thủ hơn chục phút chờ xe để giải quyết gọn hai mươi sáu xiên chiên giòn.

Xe đến, lắc lư lăn bánh trên đường, cả hai đều bị ngấy đến phát mệt.

Phương Chỉ Hạ nghiến răng, kiên quyết nói: "Sau này, không đúng, ít nhất là trong năm nay, mình sẽ không ăn xiên bẩn nữa!"

Kỳ Dực cũng nhắm mắt lại: "…Tớ cũng vậy."

Sự thật chứng minh, quán xiên bẩn kia đúng là có vấn đề về vệ sinh thật.

Mấy bạn học hay đến đó chắc đã ăn đến mức tạo ra sức đề kháng rồi, nhưng Phương Chỉ Hạ thì không, vừa về đến nhà đã bắt đầu đau bụng.

Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng câu "không nghe lời Kỳ Dực, thiệt thòi ngay trước mắt" hình như lại ứng nghiệm một lần nữa trong thời gian ngắn.

Đồ ăn không vệ sinh, tốt nhất là ít ăn thôi.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại cô rung lên vài cái, mở ra xem thì thấy ảnh Kỳ Dực gửi đến.

Chính là bài toán cuối cùng, các bước giải được cậu ấy viết rõ ràng trên một tờ giấy nháp trắng.

Tiểu Quỷ Kỳ: [Có chỗ nào cậu vẫn chưa hiểu không? Tớ có thể giảng lại lần nữa.]

Phương Chỉ Hạ bấm gọi thoại, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

Giọng nói quen thuộc vang lên qua điện thoại, nghe còn trầm hơn bình thường một chút.

Trà Đá Dịch Quán

Chắc là Tống Uyển Thanh đã ngủ rồi, Kỳ Dực khẽ nói: "Ngốc thật. Thật sự không hiểu hả? Tớ tưởng tớ viết rõ ràng lắm rồi mà."

Cô lật mấy tấm ảnh, dừng lại ở tấm đầu tiên, "Không có chỗ nào không hiểu cả, cậu đánh giá thấp IQ đại ca của cậu quá rồi."

"Tớ muốn hỏi, sao ban đầu lại nghĩ ra được cách đặt ẩn như vậy?"

Nghe xong, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười rất khẽ của Kỳ Dực: "Không phải chỉ cần có não là nghĩ ra được sao?"

Phương Chỉ Hạ im lặng mấy giây, dọa: "Không nói đàng hoàng thì tớ cúp máy đó, mai tớ đi hỏi thầy luôn cho rồi."

Kỳ Dực không vênh váo nữa, khẽ ho một tiếng, nghiêm túc giảng giải: "Ban đầu vẫn là đặt theo yêu cầu đề bài, thử một chút, rồi cậu quan sát phương trình này, sẽ thấy…"

Tầm mười phút sau, Phương Chỉ Hạ lại tự nghĩ thêm vài ví dụ tương tự, tự hỏi tự trả lời, rồi như bừng tỉnh ngộ "À" một tiếng.

"Xong rồi, tớ hiểu rồi."

Phương Chỉ Hạ ném bút xuống, từ bàn học bò lên giường, phịch một cái nằm xuống, một tay cầm điện thoại, tay kia xoa xoa bụng: "Tiểu Quỷ Kỳ, cậu có đau bụng không?"

Đối diện với biệt danh mới toanh này, bên kia yên lặng vài giây, rồi mới trả lời bằng giọng không cảm xúc: "Mới về nhà thì có chút, giờ thì không sao nữa."

Kỳ Dực hỏi lại: "Cậu đau à?"

Phương Chỉ Hạ "ừ" một tiếng, thở dài: "Đau bụng, dạ dày cũng đầy hơi, tối nay đúng là không nên ăn nhiều vậy."

Giọng Kỳ Dực nhẹ hẳn đi, trong đêm yên tĩnh nghe qua điện thoại lại càng dịu dàng: "Nhà tớ hình như có thuốc, mẹ tớ hay bị đau bụng do ăn linh tinh lúc đi ăn tiệc tối, chắc hiệu quả ổn, để tớ tìm xem hướng dẫn thế nào."

Phương Chỉ Hạ lập tức từ chối: "Không được. Mẹ tớ còn chưa ngủ, tớ mà đi qua nhà cậu lấy thuốc, mẹ mà biết tớ ăn linh tinh sau khi tan học thì kiểu gì cũng bị mắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!