Chương 21: (Vô Đề)

Phương Chỉ Hạ cũng sững người một chút.

Dù Kỳ Dực và Từ Mục Phi cùng là thành viên đội bóng rổ của trường, suốt ngày chạm mặt nhau, lại còn thỉnh thoảng được huấn luyện viên xếp cùng một đội trong các trận đấu tập, mối quan hệ giữa hai người so với lúc mới nhập học đã dịu hơn một chút, nhưng vẫn chưa đến mức nhìn vừa mắt nhau.

Phản xạ đầu tiên của Phương Chỉ Hạ là muốn giải thích gì đó, nhưng lập tức nhớ ra là cả hai vẫn đang chiến tranh lạnh, cô cắn môi, không nói một lời, dẫn Lâm Ngôn Tâm đi luôn.

Để lại một mình Kỳ Dực trong tiệm tạp hóa nhỏ, chắc là tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trên đường đến nhà thi đấu, trời nắng đẹp, các bạn học đi ngang đều hào hứng bàn tán về tiết học thể dục cải cách sắp bắt đầu.

Phương Chỉ Hạ thì có vẻ không mấy tập trung, chẳng có tâm trạng trò chuyện, còn suýt vấp phải viên gạch lồi lên trên đường.

Lâm Ngôn Tâm kéo tay áo cô, thấp giọng hỏi đầy lo lắng:

"Cậu với Kỳ Dực vẫn đang giận nhau à?"

Phương Chỉ Hạ uể oải "ừ" một tiếng.

Lâm Ngôn Tâm nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Hay là bỏ qua đi, thật ra cũng chẳng có gì to tát. Hơn nữa, hồi nãy có Từ Mục Phi… Kỳ Dực liệu có giận hơn không?"

Phương Chỉ Hạ nghiêng đầu nhìn cô:

"Cậu cũng cảm thấy cậu ta sẽ giận hơn à?"

Lâm Ngôn Tâm thật thà đáp:

"Tớ chỉ thử đặt mình vào thôi… cũng có thể là tớ nhạy cảm quá. Biết đâu Kỳ Dực là người rộng lượng, không nghĩ nhiều đâu, cũng chẳng để bụng."

"Cậu ta… là đồ nhỏ mọn."

Phương Chỉ Hạ thở dài:

"Thôi kệ. Coi như huề đi, tớ tìm cơ hội cho cậu ta cái bậc thang, xem cậu ta có chịu bước xuống không."

"Tớ thấy được đấy." Lâm Ngôn Tâm cười:

"Nhưng hai cậu thật sự thú vị ghê."

Phương Chỉ Hạ chẳng thấy có gì thú vị, cô còn đang rối lắm, không biết nên cho "cái bậc thang" ấy vào lúc nào thì hợp lý.

Tới nhà thi đấu trong nhà, bên trong đã đầy bạn học lớp cô, ríu rít cả lên, ai nấy đều cảm thấy rất mới mẻ với môn Taekwondo.

Cô đi vào phòng thay đồ nữ, chậm rãi cởi áo khoác đồng phục, thay bộ võ phục, cuối cùng thắt chiếc đai đen có thêu tên mình.

Trước khi Phương Chỉ Hạ bước ra khỏi phòng, ánh mắt của mấy bạn học bên cạnh đã bị thu hút, toàn bộ đổ dồn vào chiếc đai khác biệt của cô.

Dù chưa từng học qua, nhưng ai cũng biết sơ sơ, đai đen là biểu tượng của trình độ cao nhất.

"Oa, Phương Chỉ Hạ, cậu là đai đen đó hả!"

"Hóa ra cậu từng học rồi à?"

"Khác quá trời, nhìn không ra luôn á!"

"Đai đen không phải là cấp cao nhất, giỏi nhất trong Taekwondo sao?"

"Hồi nhỏ bố mẹ gửi tớ đi học, nói là để phòng thân." Phương Chỉ Hạ gãi đầu ngượng ngùng, vừa cùng mấy bạn ra khỏi phòng thay đồ vừa giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!