Chương 20: Hai đứa trẻ con…

---

Cùng lúc đó, ở phía bên kia căn tin.

Kỳ Dực cầm chai sữa chua dâu, sắc mặt u ám, lòng như tro tàn quay lại chỗ ngồi ban đầu.

Ngồi bên cạnh, Vương Trạch lập tức ghé sát lại hỏi nhỏ:

"Thế nào rồi Dực ca? Phương ca không nhận sữa chua hả? Cô ấy vẫn còn giận cậu à?"

Kỳ Dực khép mắt lại, đặt chai sữa chua sang một bên, khó khăn nặn ra ba chữ:

"…Đừng hỏi nữa."

Ngô Bách Hào ngồi đối diện cũng nghiêng đầu qua, tò mò hỏi:

"Rốt cuộc là cậu đã làm gì chọc giận Tiểu Phương thế? Có cần tớ với Trạch giúp cậu giảng hòa không?"

Kỳ Dực trông như vừa ăn phải khổ qua, hoàn toàn không muốn nói chuyện, ra sức lắc đầu, lại lần nữa trả lời ngắn gọn:

"Đừng hỏi. Không cần."

Chuyện mình gây ra thì phải tự nghĩ cách giải quyết.

Vốn dĩ ban nãy cậu định mang chai sữa chua dâu đến cho Phương Chỉ Hạ, thăm dò thái độ trước.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của cậu, nếu cô nhận, tức là cơ bản đã hết giận, coi như cả hai có bậc thang để xuống. Sau đó cậu hạ mình một chút, cùng lắm để cô mắng vài câu, chuyện này coi như cho qua.

Ai ngờ, lâu rồi không cãi nhau, cậu cũng trở nên vụng về.

Lúc cầm chai sữa chua ngồi xuống, lời đến miệng lại không sao thốt ra được, nhìn hàng mi dài và đỉnh đầu lông tơ mềm mại của cô, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.

Ngồi im lặng quá lâu lại càng lúng túng, bản thân cũng không biết nghĩ gì, cuối cùng… lại mở nắp sữa chua uống luôn ngay trước mặt cô…

Kỳ Dực hiểu rõ.

Lần này thì… cậu thật sự tiêu rồi.

---

Tiết đầu buổi chiều là bài kiểm tra nhỏ môn Toán.

Phương Chỉ Hạ cắm đầu làm bài, đến câu cuối cùng – câu khó nhất, cô tính toán trên nháp cả buổi, nhận ra phải dùng phương pháp Kỳ Dực từng chỉ mấy hôm trước.

Nhưng lúc đó cô chẳng buồn nghe kỹ, giờ vào đề thi cũng chẳng mò ra nổi.

Trước khi tan học, thầy Toán đến phát bài, vừa phát vừa đọc điểm từng người trong lớp.

Kỳ Dực được điểm tuyệt đối.

Phương Chỉ Hạ được 92, mất 8 điểm vì đúng câu cuối cùng đó.

Bình thường, sau mỗi bài kiểm tra, Kỳ Dực thể nào cũng đắc ý khoe khoang với cô, rồi giống như đọc thơ, cứ lải nhải giải thích cách làm bài đến mức cô phát bực.

Nhưng hôm nay, từ khi kiểm tra xong đến lúc phát bài, Kỳ Dực hoàn toàn im lặng – không hỏi cô làm được không, cũng không khoe, không chọc ghẹo gì hết.

Không ai làm phiền cô, vậy mà Phương Chỉ Hạ lại cảm thấy bực bội hơn, buồn buồn nằm gục xuống bàn.

Thầy Toán vừa đi khỏi, cô chủ nhiệm Viên Hữu Phương bước vào, gọi vài nam sinh trong lớp đến nhà thể chất nhận đồng phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!