Chương 2: Tính cách chẳng ra sao

"Tớ đang đi đây còn gì."

Phương Chỉ Hạ chân cũng dài, đi ba bước là bắt kịp cậu.

"Nhưng cậu đi chậm hơn cả rùa." Kỳ Dực không quay đầu lại, nói.

Móc treo bông bông trên balo của Phương Chỉ Hạ lắc qua lắc lại. Ra khỏi hành lang dài hẹp, cô đi song song với cậu: "Rùa gì chứ? Là rùa khổng lồ phát điên à?"

Kỳ Dực nhướng mắt, giọng vẫn còn lười biếng: "Đi nhanh lên đi, rùa phát điên, không thì lát nữa lại lỡ xe bây giờ."

"Hôm nay mình đi tuyến 13 hay tuyến 28?"

"Thế nào cũng được."

Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện, để lại sau lưng hai cô gái vừa nãy còn vây quanh lớp học Văn ngẩn ngơ nhìn nhau.

Giờ này mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, ánh nắng vàng rực treo lơ lửng trên đường chân trời, hắt lên tầng mây một màu hồng nhạt mờ mờ, cũng kéo dài hai cái bóng của họ dưới chân thành vệt dài xiên xiên.

Khu vực gần đây thuộc khu phố cũ của thành phố Đồng An, đối diện trung tâm dạy thêm là Trường Trung học Ngoại ngữ Đồng An, có cả cấp hai lẫn cấp ba, cả Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực đều học cấp hai ở đó.

Xe buýt chỉ cần đi hai trạm là tới đường Tây Viên, tức là phố Tây của nhà máy điện ngày trước.

Đúng vào giờ cao điểm tan học và tan làm, trên xe không còn chỗ trống.

Lên xe rồi, hai người tìm được hai vòng tay nắm gần nhau, vừa bám chắc xong thì xe buýt đã lăn bánh.

Người đứng phía trước bắt đầu dồn vào giữa, Kỳ Dực hơi nhíu mày, theo thói quen dịch sang bên lối đi, đứng phía ngoài để chắn cho cô.

Không hiểu sao hôm nay trên xe lại đông đến vậy, hai người bị chen chúc sát vào nhau.

Kỳ Dực giờ cao đến 1m87, cao hơn Phương Chỉ Hạ cả một cái đầu, cậu vừa cúi đầu xuống, cằm gần như chạm vào đỉnh đầu cô.

Cậu lại hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cụp xuống.

Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào, rơi lên mái tóc cô gái.

Phương Chỉ Hạ buộc tóc đuôi ngựa, tóc màu hơi sáng, ở phần đường chân tóc còn vài sợi tóc con vểnh lên như tóc ngố. Trên xe người quá đông, điều hòa hầu như không có tác dụng, trên trán cô có vài giọt mồ hôi li ti, làm nổi bật làn da trắng mịn.

Khoảng cách quá gần, trong bầu không khí ngột ngạt mùi hỗn tạp, cậu thậm chí còn ngửi được mùi dầu gội của cô, thơm ngọt ngào.

Kỳ Dực đang mải nghĩ ngẩn người, đột nhiên Phương Chỉ Hạ ngẩng đầu mạnh lên, đập đầu vào cằm cậu.

"À đúng rồi!"

Cậu nghe thấy tiếng "cốc" rõ to vang lên từ cằm mình, nhíu mày, đưa tay ôm lấy cằm, giọng trầm thấp.

"... Phương Chỉ Hạ. Cậu cố ý đấy à?"

Phương Chỉ Hạ vội vàng cũng đưa tay ra, tượng trưng đặt tay lên mu bàn tay đang che cằm của cậu.

Mu bàn tay Kỳ Dực lạnh hơn một chút, cô chạm vào các khớp xương rắn rỏi mát lạnh.

Phương Chỉ Hạ rút tay lại, ngẩng đầu nhìn cậu, chớp mắt, ra vẻ vô tội: "Sao có thể cố ý được, hôm nay cậu có chọc gì tớ đâu."

Cô ngừng một lát, nói tiếp: "Tớ định hỏi cậu tối nay có muốn qua nhà tớ ăn cơm không, sáng nay mẹ tớ nói sẽ làm sườn xào chua ngọt."

Hành khách gần đó hé cửa sổ, gió nóng thổi vào, thổi bay một lọn tóc bên tai cô, tóc mái của Kỳ Dực cũng lay động theo gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!