Cho đến tận sáng thứ Hai, Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực vẫn chưa nói với nhau một câu nào.
Hai người xuất phát từ cùng một tòa nhà, ra trạm xe buýt ở đầu ngõ bắt cùng chuyến xe đến trường. Một người đứng ở hàng ghế cuối, một người đứng phía trước.
Tối qua Phương Chỉ Hạ cũng đã suy nghĩ về chuyện này.
"Cô giáo" Giang Nguyệt Nga có hỏi riêng cô rốt cuộc là vì sao mà đánh nhau, cô thật sự ngại không dám nói ra sự thật.
Làm sao cô có thể nói là vì Kỳ Dực viết sai một chữ trong bài tập chép thuộc môn Ngữ văn, bị cô trêu cả một ngày, thế là cậu ta nổi khùng, ném áo vào mặt cô, khiến cô ngã nhào đập vào góc tủ chứ?
Chỉ với lý do này thôi, ai nghe xong chắc cũng phải cười bọn họ ngốc nghếch.
Phương Chỉ Hạ cảm thấy, chắc cũng không thể nào với ai khác mà xảy ra chuyện trẻ con như thế này, ngoại trừ Kỳ Dực.
Chủ yếu là vì cô và Kỳ Dực quá thân, quen nhau đã hơn mười năm, lớn lên cùng nhau từ bé, nên cách họ đối xử với nhau nhiều khi vẫn giống như hồi còn là con nít.
Có những lần cãi nhau, giận dỗi kéo dài vài ngày, cho đến khi một trong hai người chịu nhún nhường trước, hoặc đơn giản là quên mất đang giận nhau.
Nhưng lần này, Phương Chỉ Hạ không muốn là người chủ động trước.
Dù sao thì người ra tay trước cũng là Kỳ Dực. Hơn nữa, trước đó cô đã rất tử tế, đồng ý với cậu ta là sẽ không nhắc đến bài Tỳ Bà Hành nữa.
Trước giờ học sớm sáng thứ Hai, Kỳ Dực hiếm khi không gục đầu xuống bàn ngủ bù, mà đến ngồi ở ghế giáo viên trên bục giảng từ sớm mười phút, cầm sách Ngữ văn tỏ vẻ nghiêm túc học bài.
Chỉ là, thỉnh thoảng cậu ta lại hé mắt, như thể đang nhìn lên đồng hồ treo tường phía sau lớp, rồi đảo mắt một vòng xem còn những ai chưa đến.
Và ánh nhìn cuối cùng của cậu ta, luôn vô tình dừng lại ở gần chỗ ngồi của chính mình.
Phương Chỉ Hạ suốt buổi không ngẩng đầu lấy một lần, chăm chú đọc sách Ngữ văn.
Tiết đầu sáng nay lại có bài kiểm tra chép thuộc lòng, sai chữ là bị phạt chép lại, cô nhất định không thể dẫm vào vết xe đổ của "ai đó".
Hôm nay, Lâm Ngôn Tâm lần đầu tiên đến lớp sát giờ điểm danh.
Cô nàng hấp tấp chạy vào, mím chặt môi, lặng lẽ lôi bài tập ra khỏi cặp.
Phương Chỉ Hạ nghiêng đầu nhìn sang, lập tức phát hiện mắt cô nàng sưng lên, cả người cũng ủ rũ hẳn.
Lâm Ngôn Tâm là mắt hai mí, mắt to tròn như nai con, nên khi sưng lên càng dễ thấy, mí mắt sưng đến mức gần như thành mí đơn, vành mắt đỏ ửng tím tái.
Phương Chỉ Hạ khẽ chọc chọc vào tay cô bạn, thì thầm hỏi:
"Cậu sao vậy?"
Vừa nghe hỏi, Lâm Ngôn Tâm quay đầu nhìn cô hai giây, sống mũi đỏ ửng, như sắp khóc tiếp vậy.
"Cãi nhau với ba mẹ tớ. Cãi cả ngày hôm qua, sáng nay họ vẫn chưa tha."
"Ơ…" Phương Chỉ Hạ dè dặt hỏi:
Trà Đá Dịch Quán
"Vì chuyện gì thế?"
Lâm Ngôn Tâm cắn mạnh môi, cố kìm nén cảm xúc, giọng vẫn nghèn nghẹn:
"Vì tối thứ Bảy bị mẹ tớ phát hiện trùm chăn lén coi anime tới khuya."
Phương Chỉ Hạ: "Ba mẹ cậu không cho thức khuya, hay là không cho coi anime?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!