Ánh mắt của Kỳ Dực rơi xuống đầu gối vừa bị đập "cốp" một tiếng của cô, cậu cũng có chút ngượng ngùng.
Cậu đang bối rối không biết phải giải thích thế nào thì Phương Chỉ Hạ đã nhìn chằm chằm cậu, ra chiều suy nghĩ rồi hỏi:
"Cậu vừa nói gì? Cậu... mắng tôi hả?"
"Hay thật đấy Kỳ Dực, đánh lén tôi còn chửi người ta! Tôi chẳng qua chỉ nhắc mấy lần bài Tỳ bà hành thôi mà, cũng là giúp cậu ghi nhớ tốt hơn! Lòng tốt bị xem là gan lừa!"
"...?"
Kỳ Dực cảm thấy thái dương giật giật:
"Rõ ràng là cậu đang châm chọc tôi mà?"
Phương Chỉ Hạ:
"Vậy nên cậu mới lấy chuyện Tỳ bà hành ra để trả đũa tôi đúng không!"
Kỳ Dực cũng bắt đầu sốt ruột, giọng cứng ngắc:
"Tôi không có!"
"Đầu trâm bạc gõ nhịp vỡ, đầu trâm bạc gõ nhịp vỡ, trâm trâm trâm trâm trâm——"
Phương Chỉ Hạ giống như Đường Tăng niệm chú kim cô, lặp đi lặp lại không ngừng câu thơ đó.
Kỳ Dực tức đến xanh cả mặt, trong lúc nhất thời cũng quên luôn việc mình vốn định giải thích chuyện muốn đưa áo cho cô, đau đầu ôm lấy tai:
"Muốn đánh nhau đúng không Phương Chỉ Hạ?!"
Phương Chỉ Hạ bám theo câu nói của cậu mà suy luận:
"Hóa ra là cậu muốn đánh nhau. Cậu đoán đánh không lại tôi, nên mới đánh lén trước đúng không!"
…
Hai thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi không hiểu sao lại cãi nhau ầm ĩ, sau đó chẳng hiểu thế nào lại như trẻ con mẫu giáo bắt đầu giằng co, xô đẩy trong phòng, vật lộn thành một cục. Phương Chỉ Hạ có kỹ năng, Kỳ Dực thì có lợi thế về chiều cao và thể lực, nên nhất thời không ai chiếm được thế thượng phong.
"Đi rửa tay ăn cơm thôi mấy đứa——"
Khi Giang Nguyệt Nga đẩy cửa bước vào, liền thấy Phương Chỉ Hạ đang đè Kỳ Dực lên ghế, siết chặt nắm đấm, ra sức đ.ấ. m vào n.g.ự. c cậu.
Giang Nguyệt Nga giật mình đến nỗi lông mày dựng đứng lên:
"Phương Chỉ Hạ!!"
Phương Chỉ Hạ bĩu môi, dừng tay lại.
Kỳ Dực cũng sa sầm mặt, từ ghế đứng lên.
Hai người một người quay đầu sang trái, một người quay sang phải, đều giận dỗi không ai nhìn ai.
Giang Nguyệt Nga nhíu mày, nghiêm mặt nói:
"Phương Chỉ Hạ, con làm sao vậy? Lớn rồi mà còn đánh nhau. Lên cấp ba rồi, mẹ tưởng con đã chín chắn hơn, ai ngờ vẫn còn bắt nạt con trai! Tự con nhìn đi, kéo rách hết cả áo người ta, mà con cũng ăn mặc không chỉnh tề nữa, con gái mà như vậy coi sao được!"
Phương Chỉ Hạ mím môi, âm thầm phản bác trong lòng: Lần này có lý do chính đáng mà, rõ ràng là Kỳ Dực ra tay trước.
Rõ ràng cô đã nhiều năm không bắt nạt con trai rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!