Kết quả là, hôm nay cậu ấy thật sự viết sai một chữ trong bài kiểm tra chép thuộc lòng.
Rõ ràng cuối tuần đã ôn lại rất chăm chỉ, còn tự mình viết nháp một lần, vậy mà vẫn sai.
Một đoạn "Tỳ bà hành" dài như vậy, phải chép năm lần, chắc tay cậu sẽ muốn gãy luôn mất.
Kỳ Dực cảm thấy mình bị Phương Chỉ Hạ nguyền rủa từ sáng sớm nên mới xui xẻo như vậy.
Bài kiểm tra chép được phát vào chiều tan học.
Trên đường về nhà, Kỳ Dực cứ ủ rũ vì bài tập chép phạt tự nhiên mọc đâu ra này.
Mà nguyên nhân chính là—trên xe buýt về nhà, Phương Chỉ Hạ cứ toe toét nhắc đi nhắc lại bên tai cậu câu "Điện đầu ngân bí kích tiết toái", như cái máy phát lại.
Cậu sai đúng cái chữ "bí" trong câu đó, lại viết nhầm bộ thảo thành bộ trúc.
Giờ đây, chỉ cần nghe thấy bảy chữ đó là tai cậu như muốn mọc kén.
Có lẽ cả đời này, Kỳ Dực sẽ không bao giờ quên chữ "bí" trong "Điện đầu ngân bí kích tiết toái" là bộ trúc chứ không phải bộ thảo.
Tối nay không có tiết tự học, Tống Uyển Thanh đã sớm hẹn hai nhà ăn tối ở nhà để cảm ơn nhà Giang Nguyệt Nga đã chăm sóc Kỳ Dực trong lúc bà đi công tác. Bà còn đặt online hai thùng tôm hùm Úc và cua lông Dương Thành Hồ.
Trà Đá Dịch Quán
Nói là hai nhà tụ họp, nhưng thực ra chỉ có hai người mẹ và hai đứa nhỏ, vì Phương Chính Đào lại bận đi xã giao tối nay.
Khi Kỳ Dực và Phương Chỉ Hạ về đến nhà, trong bếp đã dậy mùi hải sản thơm phức.
Tống Uyển Thanh cầm cái muôi lưới bước ra ngoài.
"Bọn con vào phòng làm bài đi, cơm tối còn phải chờ thêm một lát. Cái thùng cua lông sáng nay mới đến, mẹ sợ chúng c.h.ế. t nên chuyển vào chậu nước, ai ngờ tụi nó bò ra hết, mẹ phải bắt lại mất một hồi lâu."
"Chậc chậc, tụi con không thấy đâu, lúc cô tan làm về vừa mở cửa thì thấy hai con cua đang nằm chình ình ngay cửa ra vào, làm cô giật hết cả mình."
Phương Chỉ Hạ bật cười: "Chứng tỏ mấy con cua đó còn rất sung sức, chắc chắn sẽ ngon lắm!"
Tống Uyển Thanh cũng cười: "Cô cũng nghĩ vậy đấy."
Kỳ Dực đứng bên, mặt không biểu cảm thay giày, xách cặp sách đi thẳng về phòng.
Trong đầu cậu bây giờ vẫn chỉ vang vọng câu "Điện đầu ngân bí kích tiết toái".
Hễ nhắc đến bài tập, là lại nhớ tới năm lần chép Tỳ bà hành đang chờ đợi.
Tống Uyển Thanh nhìn theo cậu, thắc mắc hỏi: "Kỳ Dực sao thế? Ở trường có chuyện gì à?"
Phương Chỉ Hạ toe toét đi vào: "Không đâu ạ, chắc là áp lực học tập lớn quá thôi."
—
Tối thứ Bảy, Phương Chỉ Hạ không đời nào vừa về nhà là lao vào làm bài tập.
Huống hồ, mùi đồ ăn ngoài bếp đang ngào ngạt, ngửi thôi cũng thấy đói lả, học hành gì nổi nữa.
Vừa vào phòng, Kỳ Dực đã chiếm lấy bàn học trước, mở máy tính.
"Trời ơi, nóng c.h.ế. t mất, đồng phục gì mà dày thế không biết."
Phương Chỉ Hạ vẫn mặc áo khoác đồng phục, dù điều hòa đã mở vài phút mà vẫn nóng không chịu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!