Chương 14: Địa vị trong gia đình

Mấy hàng quán ven đường này đúng là đáng lo về vấn đề vệ sinh. Quầy bán xiên chiên thì dầu trong thùng đã đen sì, quán bánh nhân thịt thì hộp đựng nhân không đậy nắp, bên trên còn bay vài con côn trùng, quầy cánh gà nướng thì đỡ hơn chút, nhưng thùng gia vị lại quá bẩn, bên ngoài dính đầy lớp dầu mỡ cũ kỹ.

Những thứ này nếu không nhìn thấy thì thôi, bây giờ phơi bày ra ngay trước mắt, khiến người ta thấy không thoải mái chút nào.

Đến trước một quầy bán bánh trứng cuộn, cuối cùng thì Kỳ Dực cũng chịu dừng lại, miễn cưỡng nói:

"Ăn cái này đi."

Phương Chỉ Hạ nhìn sang.

Cô là người chẳng mấy để ý đến vấn đề vệ sinh khi ăn quán lề đường, mà cũng phải cảm thán:

"Wow, chỗ này trông sạch sẽ quá, mà còn chẳng đông người xếp hàng."

Mấy thùng dầu, thùng gia vị đều được lau sạch bóng, cái xẻng cũng sạch sẽ, quanh mặt bàn nướng không hề có vết bẩn, bà cụ bán bánh còn đeo găng tay.

Hai người tiến lên, đứng cuối hàng.

Vừa rồi còn chưa chú ý, đứng vào rồi mới nhận ra, người xếp trước họ lại là lớp trưởng của họ.

Vương Khang Lâm trông không giống kiểu người tan học sẽ vào con hẻm nhỏ này ăn vặt, vậy mà cậu ta vẫn xếp hàng, tay còn cầm cuốn sách từ vựng học tiếng Anh.

Suốt hàng dài, cậu ta cứ chăm chú học từ, thậm chí không phát hiện ra có hai bạn cùng lớp đang đứng sau, đúng là kiểu "giữa chốn ồn ào vẫn đọc sách".

Trái lại, mấy học sinh đi ngang qua thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía họ, khe khẽ nói nhỏ:

"Nhìn đi, đó chính là Kỳ Dực đấy."

"Trời ơi, đẹp trai thật đó, sao có người ăn quán ven đường mà vẫn đẹp trai dữ vậy trời."

"…"

Khi đến lượt Vương Khang Lâm, cũng gần tới lượt họ rồi.

Phương Chỉ Hạ vừa nhìn bà cụ đang chiên bánh, vừa nghĩ xem lát nữa nên chọn loại sốt nào.

Rồi cô bất ngờ phát hiện ra — bà cụ cho Vương Khang Lâm thêm hẳn hai quả trứng với một cây xúc xích!

Phúc khí từ trên trời rơi xuống.

Bà cụ không nhanh nhẹn như mấy người bán hàng bên cạnh, làm gì cũng chậm rãi, đợi một lúc lâu mới làm xong bánh trứng cuộn cho Vương Khang Lâm.

Cậu cầm lấy, vừa mở miệng:

"Bà ơi, con—"

Mới nói được hai chữ thì đã bị bà cắt ngang, bà liếc ra phía sau, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hậu:

"Ăn xong thì mau về đi con, mai còn phải dậy sớm, đừng lang thang bên ngoài nữa."

Vương Khang Lâm không nói thêm gì, quay lại, nhìn thấy Kỳ Dực và Phương Chỉ Hạ thì khẽ gật đầu coi như chào hỏi, vẫn là gương mặt nghiêm túc và bình thản như thường lệ.

Đến lượt Phương Chỉ Hạ, cô do dự một hồi rồi gọi phần có xúc xích và sốt cay. Kỳ Dực thì gọi phần có gà chiên xé và sốt cà chua.

Cả hai đều đã lấy bánh, đi đến trạm xe buýt vừa ăn vừa đợi xe.

Trời đã tối hẳn, hai bên trạm xe buýt đèn đường sáng rực, xung quanh có không ít học sinh cũng đang đợi xe như họ, dưới ánh đèn là một đàn côn trùng nhỏ bay lượn, tiếng ve kêu râm ran từ bãi cỏ phía sau vang vọng lại.

Phương Chỉ Hạ ăn hai miếng, đánh giá:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!