Chương 11: Yêu thì yêu, không yêu thì thôi…

Phương Chỉ Hạ: "Có khi do cái tính lười biếng này cũng lây đấy."

Cô vừa che miệng ngáp vừa đi vào nhà tắm rửa mặt.

Lúc ra ngoài thì thấy Kỳ Dực đang xem đồ ăn trên điện thoại, hỏi cô muốn ăn gì.

Cô liền ngồi xuống cạnh cậu, ghé đầu lại gần, vừa lướt app đồ ăn vừa hỏi: "Dì Tống mấy hôm nay không có ở nhà hả?"

Kỳ Dực thêm một phần vào cửa hàng bánh cuốn cô vừa chọn, hờ hững đáp: "Đi công tác rồi, chắc tối nay hoặc đầu tuần sau mới về."

Gọi đồ ăn xong, Phương Chỉ Hạ trả lại điện thoại cho cậu, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: "Kỳ Dực."

"Ừm?"

Phương Chỉ Hạ dựa vào ghế sofa, hàng mi cụp xuống, khẽ nói: "Sáng nay ba mẹ tớ lại cãi nhau."

Kỳ Dực khựng lại, nhìn cô, giọng dịu hơn bình thường: "Vì chuyện gì vậy?"

"Cũng vẫn là mấy chuyện cũ."

Phương Chỉ Hạ thở dài, tổng kết: "Ba tớ áp lực công việc lớn, mẹ tớ ở nhà suốt ngày cũng bực bội, nói cho cùng chắc vẫn là vì tớ."

"Với cả lần này cãi khá căng, lại nhắc đến chuyện ly thân. Mẹ tớ còn đuổi tớ sang đây, nói muốn bàn chuyện với ba, có khi nào là chuyện ly hôn không…"

Kỳ Dực vỗ nhẹ vai cô, nghiêm túc nói: "Nếu thật sự tính đến chuyện ly hôn, cũng là vì chú dì cảm thấy không thể sống tiếp với nhau nữa, không phải lỗi của cậu."

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Giang Nguyệt Nga hay không, mà bây giờ Phương Chỉ Hạ nghĩ chuyện gì cũng trở nên bi quan hơn.

Dù chỉ là lúc ba mẹ cãi nhau nhắc đến chuyện ly thân, nhưng cô đã bắt đầu tưởng tượng nếu họ thật sự ly hôn, sau này cuộc sống sẽ như thế nào.

Phương Chỉ Hạ nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của Kỳ Dực, khẽ hỏi: "Lúc trước chú Kỳ và dì Tống… cậu mất bao lâu mới chấp nhận được chuyện đó?"

Cô nhớ rất rõ, ba mẹ Kỳ Dực ly hôn khi cậu học lớp bốn.

Cũng từ lúc đó, dù hai người họ vẫn thường xuyên cãi vã, mâu thuẫn, nhưng quan hệ dường như lại tốt hơn trước rất nhiều.

Thời gian ấy, Tống Uyển Thanh cũng suốt ngày cãi nhau với ba Kỳ Dực, thường xuyên đuổi cậu sang nhà cô, thỉnh thoảng còn ngủ lại.

Chung cư này toàn căn hộ nhỏ, nhà Phương Chỉ Hạ không có phòng dư, Giang Nguyệt Nga bèn trải thêm một tấm nệm trong phòng cô cho Kỳ Dực.

Dù nệm rất êm, nhưng Phương Chỉ Hạ vẫn thấy cậu tội nghiệp, tối đến liền bảo cậu lên giường ngủ cùng mình.

Lúc ấy cả hai chỉ là học sinh tiểu học, không để ý nhiều đến chuyện nam nữ.

Sau đó, họ thật sự ly hôn, mọi thủ tục hoàn tất, Kỳ An Niên dọn đồ chuyển đến thành phố tỉnh lỵ.

Hôm đó, Kỳ Dực nằm bò bên cửa sổ phòng cô, nhìn bóng lưng Kỳ An Niên rời đi, nghiến răng, không nói lời nào.

Phương Chỉ Hạ thò đầu ra, phát hiện cậu đang lén khóc.

Cô vỗ vỗ đầu Kỳ Dực, không biết nói lời an ủi gì, thậm chí lúc đó còn chưa hiểu rõ khái niệm "ba mẹ ly hôn" là gì.

Cô chỉ nói: "Không sao đâu, chú Kỳ chẳng nói rồi à, lúc nào rảnh sẽ về thăm cậu mà."

Kỳ Dực nghẹn ngào, ấm ức nói: "Nhưng sau này ông ấy không còn là người một nhà với tụi mình nữa."

Phương Chỉ Hạ vẫn dùng giọng non nớt an ủi: "Tớ có thể làm người một nhà với cậu mà."

Kỳ Dực mắt rưng rưng, còn trừng cô: "Ai thèm làm người một nhà với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!