Tối hôm đó về nhà, khi đang nằm trên giường lướt điện thoại, Phương Chỉ Hạ nhận được một yêu cầu kết bạn mới trên WeChat.
Cô nhấn mở ra xem, hiển thị người kia thêm bạn thông qua tìm kiếm ID WeChat. Dù đối phương không viết gì trong lời nhắn, nhưng nghĩ sơ qua cô cũng đoán được là ai.
Tên WeChat là XMF.
Phương Chỉ Hạ do dự hai giây, cuối cùng vẫn đồng ý kết bạn trước đã.
Từ Mục Phi nhanh chóng gửi tin nhắn đến:
[Tôi là Từ Mục Phi.]
[Giúp tôi hỏi xem cái áo thun tay ngắn của họ Kỳ có giặt nước được không, dì giúp việc nhà tôi nói trên áo không thấy nhãn hướng dẫn giặt.]
Quả thực Kỳ Dực có thói quen cắt sạch tất cả mác và nhãn giặt trên quần áo mặc sát người vì thấy vướng víu.
Phương Chỉ Hạ nghĩ một lúc, cậu ấy không có chiếc áo mùa hè nào phải giặt khô cả, nhất là mấy cái áo thun tay ngắn đó.
Cô trả lời thẳng: [Giặt nước được.]
Từ Mục Phi: [Ừ. Vậy thứ Hai giặt xong tôi để lên bàn cậu, cậu đưa cho cậu ta giúp tôi.]
Phương Chỉ Hạ cau mày: [Tự cậu đưa cho cậu ấy không được à?]
Từ Mục Phi: [Lười.]
"…"
Không hiểu nổi đám con trai này nữa.
Phương Chỉ Hạ không biết nói gì, chỉ đáp lại một chữ "Ừ."
---
Hôm sau là Chủ nhật, Phương Chỉ Hạ theo lệ thường định ngủ nướng một trận.
Nhưng sáng sớm hôm đó, khi còn đang ngủ mơ màng, cô bị tiếng đóng cửa và cãi nhau bên ngoài phòng đánh thức.
Là giọng của mẹ cô – Giang Nguyệt Nga – và ba cô – Phương Chính Đào.
Phương Chỉ Hạ trở mình mấy lần, tiếng bên ngoài vẫn không dứt, khiến cô không còn tâm trạng ngủ tiếp. Cô dụi mắt, mặc đồ ngủ đi ra.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy tiếng nức nở nhẹ từ phòng ngủ chính.
Giang Nguyệt Nga nghẹn ngào:
"Anh nói tôi ngày nào cũng ở nhà, nhưng tôi đâu phải không làm gì? Nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc Chỉ Hạ, từ sáng đến tối tôi có nghỉ được phút nào đâu. Hai năm nay anh về nhà muộn như vậy, tôi có oán trách gì không?"
Phương Chính Đào:
"Chẳng lẽ tôi muốn về trễ sao? Còn không phải vì công việc, kiếm tiền nuôi nhà. Giờ Chỉ Hạ học cấp ba, tan học tối muộn, tôi còn phải kiêng rượu để mười rưỡi tối ra đón con. Sếp đã không vui rồi đấy. Sau này con bé mà đi du học, học cao học, rồi phải mua thêm nhà, mấy áp lực đó đều đổ hết lên đầu tôi."
Giang Nguyệt Nga:
"Hồi đó tôi nghỉ việc anh cũng đồng ý, nếu giờ anh thấy hối hận, không sống nổi nữa thì thôi, tôi đi làm lại, dắt Chỉ Hạ ra ngoài sống riêng, để anh đỡ áp lực."
Phương Chính Đào:
"Tới mức đó sao? Ý tôi là vậy chắc? Tôi thấy là cô không muốn sống với tôi nữa thì có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!