Chương 1: "Kỳ Dực, còn sống không?”

Tác giả: Chủng Qua / 26.9.2024

Đầu tháng Bảy, cái nóng như thiêu đốt, mặt trời rực rỡ treo lơ lửng giữa trời.

Chưa đầy một tuần sau khi có kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, các trung tâm học thêm đối diện Trường Trung học Ngoại ngữ thành phố Đồng An đã lại nhộn nhịp hẳn lên.

Tại một phòng học toán trên tầng hai của trung tâm, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê của cây đa già đổ nghiêng vắt qua bậu cửa, rải xuống từng vệt bóng mát thưa thớt. Điều hòa được mở ở chế độ quạt, luồng khí mát lặng lẽ lan khắp phòng.

"Tập hợp rỗng là tập con của mọi tập hợp, và mọi tập hợp đều là tập con của chính nó..."

Phương Chỉ Hạ ngồi ở hàng ghế phía sau của lớp học nhỏ, một tay chống cằm, lắng nghe giọng giảng đều đều của thầy giáo ngoài sáu mươi tuổi trên bục giảng. Cô ngáp liên tục, đầu cũng bắt đầu gật gù.

Thầy giáo ngưng lại hai giây, ánh mắt rơi xuống người cô.

Cô gái có làn da trắng như sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt dài với mí lót hình quạt, trán đầy đặn, buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, trông vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ có điều dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, ánh nhìn hơi mất tiêu cự.

Nghe nói cô bé này là thủ khoa nhì kỳ thi tốt nghiệp THCS năm nay của thành phố Đồng An.

Xem ra học giỏi thật đấy, đến nỗi thức đêm đến thâm cả mắt.

"Khụ khụ, bạn nào buồn ngủ thì đứng dậy nghe giảng một lát, tỉnh táo lại rồi hãy ngồi xuống."

Giọng thầy nhẹ nhàng nhưng mang theo chút khàn khàn vì tuổi tác.

Phương Chỉ Hạ không có ý định đứng lên, cố gắng gượng tỉnh, mở to mắt giả vờ chăm chú, dán mắt vào những dòng chữ chi chít trên bảng trắng.

Nửa tiếng sau, thầy giáo đặt bút bảng xuống, hắng giọng:

"Các em làm bài ví dụ từ bài 7 đến bài 9, bài tập cuối chương trang 3 và 4. Làm xong đợi thầy quay lại giảng."

Nói xong, thầy xách bình giữ nhiệt ra khỏi lớp.

Không hiểu sao, tiếng "rầm" khi cửa đóng lại khiến Phương Chỉ Hạ tỉnh táo hẳn.

Cô ngửa cổ nhìn qua khung kính nhỏ trên cửa gỗ thấy bóng thầy dần khuất, cúi đầu lôi điện thoại ra, kê sát vào mép bàn, mở khung trò chuyện với người đầu tiên trong danh sách bạn bè trên WeChat – được ghi chú là "Kỳ Dực (phiên bản nghịch tử)", gõ nhanh:

[Buồn ngủ c.h.ế. t chị đây rồi, đều tại cậu cả đấy. Tối qua chơi game dở tệ, khiến tớ không nhịn được mà chơi thêm ba ván nữa, giờ mắt díp cả lại rồi!]

Chờ năm phút, bên kia không trả lời.

Trong lớp đã có vài người đứng lên đi vệ sinh.

Phương Chỉ Hạ nhấp vài ngụm trà sữa, nhìn giờ — 14:57.

Cô lại mở khung trò chuyện:

[Cậu học lúc 3 giờ mà phải không? Còn 3 phút nữa trễ rồi đấy.]

[Không phải cậu còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ?]

[Kỳ Dực, còn sống không?]

Phương Chỉ Hạ thấy mình cũng thật đáng thương. Rõ ràng thi được hạng nhì toàn thành phố, vậy mà vẫn bị mẹ sắp xếp đi học trước chương trình cấp ba, đăng ký lớp Toán tăng tốc dành cho học sinh mới vào lớp 10.

Mục tiêu là học xong toàn bộ chương trình Toán lớp 10 trong sáu tuần, mỗi ngày học sáu tiếng – sáng ba tiếng, chiều ba tiếng.

Khi nghe tin dữ này, cậu bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô — chính là Kỳ Dực trong tin nhắn — còn đứng bên cười nhạo không chút đồng cảm.

Phương Chỉ Hạ không cam tâm chịu khổ một mình, liền kéo cậu đi học thêm chung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!