Gió đang rít, chó đang kêu, Quý Bắc Chu đang cười, Lâm Sơ Thịnh lại xấu hổ đến mức da đầu run lên.
Cúi đầu lại thấy cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu đỏ tía của mẹ cô, con chó nhà hàng xóm thì vẫn luôn lấy đầu cọ vào chân cô.
Lâm Sơ Thịnh đang muốn tìm một khe đất để chui xuống nhưng không có cơ hội.
Quý Bắc Chu đứng thẳng dậy, anh vẫn để đầu đinh, nhưng không hề có dáng vẻ ngang ngạnh giống như lần đầu hai người gặp nhau, đi đường xa, ít khi mới thấy anh mặc áo lông màu đen, phẳng phiu, mang khí thế già dặn, và như luôn tràn ngập sự hiện diện.
"Anh, anh quay về khi nào thế?"
Giọng nói của Lâm Sơ Thịnh rất nhỏ, cô lúng túng đến mức ước gì có thể dùng ngón chân đào một cái lỗ dưới đất.
"Được nghỉ về nhà." Giọng nói của Quý Bắc Chu lại khó che giấu được ý cười, "Em đi thay quần áo đi, tôi đợi em."
Câu nói khoác mời anh ăn cơm của Lâm Sơ Thịnh đã thốt ra, giờ như bát nước đổ khó hốt, cô chỉ có thể trốn về nhà một cách lúng túng bối rối.
"Mẹ, con có việc phải ra ngoài, không thể trông coi nhà giúp mẹ được rồi."
Trình Diễm Linh chưa kịp nói gì, Lâm Sơ Thịnh đã chui về phòng, đối diện với tấm gương, nhìn quần áo trên người, cô ước gì có thể đâm đầu vào tường.
Quý Bắc Chu xuất hiện bất ngờ như vậy, đáng lẽ phải báo trước với cô một tiếng chứ.
Lúc này cô mới nhớ đến sự lạnh lẽo ở bên ngoài, lúc ấy vừa thẹn vừa vội, lại quên mất mời anh vào nhà ngồi.
Nhưng nếu mời anh vào nhà, thì phải giới thiệu như thế nào, bố mẹ cô vốn đã hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, chỉ sợ lại không nói rõ được, nếu biết anh ấy là anh trai Quý Thành Úc, sợ rằng lại có chuyện…
Lâm Sơ Thịnh thấy rối loạn, nhưng động tác lục lọi tìm quần áo cũng không dừng lại, trong chốc lát cô lại không tìm thấy bộ nào phù hợp để ra ngoài.
—
Lúc này Quý Bắc Chu còn đang trêu đùa con chó, lại nhớ đến bộ áo ngủ của Lâm Sơ Thịnh, anh cười lên, chỉ thấy cô càng đáng yêu hơn.
"Hao Thiên Khuyển!" Một tiếng gọi lớn, con chó săn bỗng chạy đi, tiến đến trước mặt người quen lắc đầu vẫy đuôi, cọ vào chân người đến, "Mày không về nhà, lại đang chơi với ai thế?"
Hao Thiên Khuyển quay đầu kêu hai tiếng gâu gâu với Quý Bắc Chu, anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh vội đứng thẳng lưng lên, đi lên nói hai tiếng chào chú.
Ở một khoảng cách xa, Lâm Kiến Nghiệp đã nhìn thấy Quý Bắc Chu, lúc ấy đã thấy vô cùng vui vẻ.
Ông đã từng gặp chàng trai này rồi.
"Chào cậu, cậu tới tìm Sơ Thịnh nhà chúng tôi hả?"
"Vâng." Quý Bắc Chu cũng không che giấu.
Điều này khiến cho Lâm Kiến Nghiệp nhớ tới khi con gái còn đi học, tên Quý Thành Úc lúc nào cũng ve vãn đến gần nhà ông.
Khi cậu ta nhìn thấy ông thì như thấy quỷ, chạy nhanh như kẻ trộm, vừa nhìn đã biết là chột dạ, không hề giống như người trước mặt này, tự nhiên hào phóng, đúng mực.
"Cậu đứng ở bên ngoài làm gì? Con bé Sơ Thịnh này không hiểu chuyện lắm, cậu vào nhà ngồi đi, uống chén trà nóng." Lâm Kiến Nghiệp cũng đã gặp anh một lần, ánh mắt dừng ở trên người Quý Bắc Chu chưa từng di chuyển đi.
"Vậy thì làm phiền chú quá, cháu đứng ở ngoài đợi thôi ạ."
"Uống chén trà thì phiền gì chứ, cậu mau vào đi nào, Hao Thiên Khuyển, mày cũng về nhà đi." Con chó này cũng rất thông minh, vừa nghe nói về nhà đã quay đầu chạy, Lâm Kiến Nghiệp đẩy cửa ra, mời anh vào nhà một cách nhiệt tình.
"Vậy cháu không từ chối nữa." Quý Bắc Chu nói với thái độ khiêm tốn nhã nhặn.
"Ai tới vậy." Trình Diễm Linh đang ngồi ở quầy đăng kí cho thuê xem TV, vừa liếc mắt qua đã vội vàng đứng dậy, bà cũng sửa soạn lại quần áo.
"Cậu ngồi đi, tôi đi pha trà cho cậu." Lâm Kiến Nghiệp cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!