Chương 33: (Vô Đề)

Bởi vì một loạt những hành động của Quý Bắc Chu, đối với Lâm Sơ Thịnh, đây lại là một đêm mất ngủ, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nước chảy liên miên không ngớt, đúng là ghê quá mà.

Khi trời hửng sáng, cô thức dậy thu dọn vali, chắc do tối qua mọi người uống hăng say quá, đến khi trời đã sáng hẳn, mọi người mới lần lượt thức dậy, Lâm Sơ Thịnh đã đun nước ấm và nấu một nồi cháo nóng, khiến cho vợ trưởng thôn thấy hơi ngượng ngùng.

Trưởng thôn còn đến tìm một thôn dân để mượn xe, đưa bọn họ đi thị trấn, Quý Bắc Chu và Hắc Tử chỉ tiễn bọn họ tới cửa thôn.

Có không ít thôn dân đến để chào từ biệt, chỉ có mình Quý Bắc Chu không nói lời nào, mà đứng dưới gốc cây cổ thụ ở trong thôn, hút liên tiếp vài điếu thuốc.

Lâm Sơ Thịnh đi ra khỏi mấy người dân, rồi tiến đến trước mặt anh, "Anh Quý, chúng tôi phải đi rồi."

Quý Bắc Chu phủi tàn thuốc đi, gật đầu trả lời.

Ít khi mới thấy anh trầm lặng như vậy, Lâm Sơ Thịnh cũng không biết nên nói gì nữa, nói quanh co nửa ngày, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ nhiều ngày qua, nếu có cơ hội gặp lại, tôi mời anh một bữa cơm nhé."

Quý Bắc Chu đã cứu cô vài lần, Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn nhớ rõ phần tình cảm này.

"Được." Quý Bắc Chu vẫn nói bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn kia.

Ngón tay chà xát vào nhau, anh dập tắt điếu thuốc.

"Vậy…" Lâm Sơ Thịnh đang định lấy bật lửa trong túi ra để đưa cho anh, Ôn Bác đã đi qua chỗ hai người, "Anh Bắc, chúng tôi sắp phải đi rồi, có chút không nỡ, nếu anh và Hắc Tử có thời gian rảnh đến Bắc Kinh chơi, tôi sẽ bao mọi người toàn bộ."

"Có cơ hội nhất định sẽ đi." Quý Bắc Chu cười.

"Đến Bắc Kinh, thì nhất định phải liên lạc với tôi đấy." Ôn Bác nói rồi bắt tay với anh.

Du Đại Vinh cũng nói vài câu với anh, bắt tay chào tạm biệt, rồi cũng bảo Lâm Sơ Thịnh chào hỏi với anh nữa, "Em và đội trưởng Quý nói với nhau vài câu đi, chúng ta sắp phải đi rồi."

Giáo sư Du cũng rất quan tâm, muốn để cho cặp đôi này có thời gian riêng tư, nhưng Lâm Sơ Thịnh nào biết phải nói gì tiếp, cô chỉ nói vài câu tùy ý, cho đến khi sắp lên xe rời đi, Quý Bắc Chu mới đưa tay về phía cô.

Lâm Sơ Thịnh duỗi tay qua, khi những ngón tay giao nhau, nhiệt độ của tay anh vẫn nóng bỏng người như cũ, "Nhớ những lời em đã nói đấy."

"…"

Lâm Sơ Thịnh mang vẻ mặt mông lung, cô nói rất nhiều câu, ý anh là câu nào?

"Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Sơ Thịnh chưa kịp nói gì, Ôn Bác đã thúc giục gọi cô lên xe.

Đường núi xóc nảy lắc lư, gió bụi đầy đường, không biết khi nào mới có thể gặp lại anh.

Khi vừa mới đến thị trấn, người phụ trách ngôn ngữ địa phương và giáo sư đại học Vân Nam đã đến đón mấy người bọn họ.

Mạnh Xuyên là vùng đất của dân tộc Bạch Di, vào đêm hôm ấy bọn họ còn đặc biệt tìm một nhà hàng mang đậm bản sắc của dân tộc Di để mời mấy người giáo sư Du ăn bữa cơm, và mời Du Đại Vinh đến đại học Vân Nam để có bài diễn thuyết lần này, Lâm Sơ Thịnh phụ trách chuẩn bị tài liệu PPT để diễn thuyết, bận đến mức đầu óc rối mù.

Đến ngày 30 tháng 12 bọn họ mới rời khỏi Vân Nam, giáo sư Du và Ôn Bác ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Lâm Sơ Thịnh lại ngồi tàu cao tốc để về Giang Đô.

Bật lửa của Quý Bắc Chu, cô vẫn luôn giữ cả một đoạn đường.

**

Lâm Sơ Thịnh về quê nhưng không thông báo cho một ai cả, không ngờ mới ra khỏi ga tàu cao tốc, đã thấy Quý Thành Úc và Triệu Thiến, hai người mặc đồ tình nhân, đang vẫn tay với cô.

Mùa đông ở Giang Đô, không giống như ở Vân Nam, gió lạnh tàn sát bừa bãi, như cắt da cắt thịt, luồng gió như thổi vào tận xương cốt.

"Hai cậu tới đón người à?" Lâm Sơ Thịnh còn tưởng là tình cờ gặp nhau.

"Đến đón cậu đấy." Triệu Thiến cười nói, quay đầu nói với Quý Thành Úc, "Anh Thành, anh xách vali giúp Sơ Thịnh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!