Chương 20: (Vô Đề)

Tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của thôn nhỏ.

Trong bóng đêm, đàn chim vỗ cánh, ánh trăng ảm đạm.

Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cả người run lên, ngay sau đó tiếng súng vang lên càng lớn hơn, trưởng thôn còn chưa đi giày đã chạy vội ra, động tác của giáo sư Du chậm hơn một chút, ông mặc bộ quần áo không nghiêm chỉnh, thậm chí còn đi nhầm giày trái giày phải.

"Sao lại thế này!" Du Đại Vinh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Không biết." Ôn Bác sững người lắc đầu.

Trưởng thôn nói tiếng địa phương mà bọn họ không hiểu, rồi lại phất tay về phía bọn họ, bảo ba người đi vào trong phòng, đừng đi ra bên ngoài.

Rồi ông vội vàng tìm điện thoại gọi điện báo cảnh sát, mọi người loạn hết cả lên.

Ở một bên khác

Những tiếng súng liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu Quý Bắc Chu, khiến cho cơ bắp cả người anh sít chặt lại.

"Mẹ kiếp, đám khốn nạn này, không muốn sống nữa đúng không!" Hắc Tử dựa vào người anh, hơi thở dồn dập, "Đội trưởng, làm sao bây giờ, không thể để cho bọn họ dồn ép như vậy được."

Ánh mắt Quý Bắc Chu nặng nề…

Mọi chuyện còn phải nói đến mấy phút trước, kế hoạch ban đầu là hành động vào ban đêm, tất cả mọi người đã mai phục nằm vùng ở xung quanh căn nhà này, bao gồm cả Quý Bắc Chu và Hắc Tử.

Nhưng không ngờ lúc ấy lại có một bóng dáng lén lút nhìn xung quanh, rồi lén đi vào trong nhà trưởng thôn.

Quý Bắc Chu đi theo phía sau, ngăn cản Lâm Sơ Thịnh đang có ý định về phòng lại.

Bọn họ đang lo lắng không biết lấy lí do gì để đột nhập vào căn nhà này, giờ này lại bám theo phía sau, lấy cớ bắt kẻ trộm để gõ cửa, thu hút sự chú ý của đám người kia.

Chỉ cần bọn họ ra tay, cảnh sát đặc nhiệm và những người khác sẽ nhân cơ hội này tiến vào từ phía sau, sau đó tiến hành đột kích.

Gõ cửa một hồi, ban đầu không có người trả lời, cho đến khi Hắc Tử nói:

"Thế nào, dám đến nhà người khác trộm đồ, bây giờ lại giả chết, có tin bây giờ tao nói cho trưởng thôn, gọi người trong thôn đến đây không!"

Cuối cùng, cửa cũng mở ra một kẽ hở, một người đàn ông thò đầu ra, chửi thẳng vào mặt bọn họ.

"Không muốn chết thì cút nhanh cho tao!"

"Ôi, con mẹ mày, đã đi ăn trộm còn hung hăng như vậy? Đây là nhà lão Tiền, mày là ai?" Hắc Tử nhìn về phía hắn.

Người đàn ông cũng đang đánh giá hai người ở ngoài cửa một cách dè dặt.

Từ thân hình và phong cách của Quý Bắc Chu và Hắc Tử, gã ta đoán hai người không phải người dân trong thôn hay khách đến du lịch, như cảm nhận được điều bất thường, gã ta giơ tay đóng cửa lại.

Giây tiếp theo —

Quý Bắc Chu bỗng nhiên duỗi tay ra chặn cửa!

"Mẹ mày, muốn làm gì!" Gã ta dùng sức muốn đóng cửa lại, khi phát hiện điều bất thường, lập tức quay đầu muốn nói chuyện với mấy người ở trong phòng.

Nhưng còn chưa nói được lời này, Quý Bắc Chu bỗng nhiên nhấc chân đá thẳng vào cánh cửa.

Anh dùng một lực lớn, người đang đứng ở trong cánh cửa cũng bị hất ra phía sau.

Một tiếng "Ầm–" vang lên, gã ta đã nằm trên mặt đất!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!