Chương 41: Nhà chỉ huy

"Ngàn vạn lần không được từ chối ý tốt bất chợt của những người tai to mặt lớn, không thì không có trái ngọt mà ăn đâu."

Lúc đó, An Ngung mới chỉ 9 tuổi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Tuy đã đến khu 53 gần một năm nhưng vì ngủ quá nhiều, cậu cũng chưa gặp Lăng Thu được mấy lần, vậy nên người mang gương mặt bầm dập đối diện trông khá lạ lẫm.

Lăng Thu xé nát một trang báo bỏ đi, nhét vào mũi để thấm máu, than thở: "Anh nói một câu "không cần" thôi mà, với lại cái bánh mì đó đã lên mốc luôn rồi."

Cuối cùng bé An Ngung cũng nhận ra đó là ai. Cậu yên lặng một lát, ánh mắt nhìn về phía ổ bánh mì ngũ cốc được ném trên giường.

"Anh không cần?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Mọc mốc cả rồi, ăn thế quái… Ê này!"

An Ngung đã nhanh chóng chà đám lông mốc xanh trên ổ bánh mì vào lòng bàn tay, cắn vội một miếng lớn.

Bánh mì khô đét khiến khóe miệng cậu nứt cả ra, mùi bột mì quyện với mùi máu tươi, cậu rướn cổ, cố gắng nuốt vào bụng.

Nét mặt Lăng Thu nhìn cậu trông rất phức tạp nhưng ánh mắt lại dần trở nên hiền hòa.

"Đừng có ăn." Anh giữ chặt cổ tay An Ngung, "Cứ như con sói đói vậy."

Cổ tay của một đứa trẻ 9 tuổi gầy đến mức nằm gọn lỏn trong nắm tay. Anh ước lượng kích thước đó, nói với vẻ bất lực: "Anh cho cậu bánh mì, chờ anh nhé."

***

"Cổ tay rất gầy."

Giọng nói có vẻ không mấy hài lòng của Tần Tri Luật cắt ngang dòng hồi tưởng của An Ngung.

Qua lớp băng vải, An Ngung không thấy rõ được biểu cảm của trưởng quan, chỉ có thể ngơ ngác quay sang hướng đó.

Tần Tri Luật nói tiếp: "Huấn luyện bao nhiêu lâu thế rồi mà sức vóc vẫn chẳng khá hơn gì cả. Xem ra huấn luyện viên của cậu không hề được việc, quay về sẽ cân nhắc đổi người."

Tưởng Kiêu lập tức biện giải: "Lượng huấn luyện của An Ngung cũng không hề nhẹ, chỉ là ngài ấy…"

"Cậu ấy cần một giáo viên dẫn đường thực sự chứ không phải một kẻ sùng bái." Tần Tri Luật ngắt lời y, lại nhấc cổ tay An Ngung lên, "Tôi sẽ nói với Cider một tiếng, để cậu ta huấn luyện cho cậu. Tuy là biến dị loại hình chim nhưng Cider vẫn rất chăm chỉ rèn luyện cơ bắp."

An Ngung không dám từ chối ý tốt của trưởng quan, cậu gật đầu, "Vâng" một tiếng.

Tần Tri Luật cầm tập tài liệu trong khu vực kiểm tra cơ thể lên rồi nắm cổ tay cậu dẫn ra ngoài.

Thực ra băng vải cũng không che hết ánh sáng, chính An Ngung cũng nhìn được đại khái đường đi và chướng ngại vật. Nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Lăng Thu năm đó, cậu yên lặng tiếp nhận ý tốt kỳ lạ đến từ cấp trên.

Tưởng Kiêu đi theo sau, vẫn cố gắng khuyên nhủ cậu: "Kỹ năng công kích của ngài chỉ có thể kích hoạt trong trại thái bị động, năng lực điều khiển không gian và thời gian vừa manh nha xuất hiện đều phù hợp để quy về hệ phụ trợ khống chế, ngài cũng không cần cố gắng luyện tập cơ bắp nhiều như ngài Cider…"

"Quả nhiên cậu không hợp làm thầy của cậu ấy." Tần Tri Luật một lần nữa ngắt lời y, "Vị trí của Góc không phải phụ trợ."

Tưởng Kiêu sửng sốt, "Vậy thì là gì?"

An Ngung cũng không kìm được tò mò, "Ngài đã định vị rõ ràng năng lực của tôi rồi sao?"

Hỏi xong, cậu chợt thấy hối hận. Cậu nhớ hồi bé cậu từng hỏi Lăng Thu câu hỏi tương tự rất nhiều lần, Lăng Thu khi thì nói cậu là tên vô ơn, khi lại nói cậu là đồ phế vật.

Cậu có một dự cảm rất có thể trưởng quan sẽ đưa ra một đáp án chẳng khác mấy.

Nhưng Tần Tri Luật không trả lời ngay, hắn chỉ đưa mắt nhìn Tưởng Kiêu, thản nhiên nói: "Cậu cảm thấy cậu ấy là phụ trợ chẳng qua là vì cậu ấy còn chưa học được cách chính xác vận dụng năng lực của mình."

Đoàn người tiếp tục bước đi, An Ngung càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tại sao cuối cùng lại đổ hết lên đầu cậu vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!