An Ngung vẫn chưa chịu chấp nhận, tiếp tục lấy Chúc Đào và An ra làm thí nghiệm.
Trong ký ức của Chúc Đào gần như chỉ có hai thứ: Đồ ăn ngon và trưởng quan. Sau khi trở về từ khu 84, cậu tỉ mẩn làm món thịt bò hầm bí đỏ kem chua, bày trong nồi sứ tráng men màu tím sáng bóng, ăn cùng Đường Phong từ hoàng hôn đến tận tối muộn. Miếng thịt bò cuối cùng bị Chúc Đào nhanh tay múc trước, cậu than thở: "Tuy em nghĩ An Ngung sẽ không chọn em đâu, nhưng chắc chắn em sẽ không đi tranh vị trí phụ trợ cố định của cậu ấy."
Đường Phong chỉ "Ừ" một tiếng, "Tôi biết."
Ký ức của An là về khu 84. Anh đứng phía dưới cây cột trụ nhìn lên trời cao. Phía trên, bóng người được bướm Morpho trắng bao vây chợt lóe, đạp lên mũi tên đang xé gió, lao thẳng về phía khối cầu người cá khổng lồ. Ngay khoảnh khắc ấy, An bùng nổ ý chí, gọi ra vô số con bướm, thề phải bảo vệ chu toàn cho người đang ở giữa trận bươm bướm.
Xem hết đoạn ký ức đó, An Ngung thầm nghĩ chưa biết chừng cậu sẽ thành công được An đồng ý.
Nhưng ngay sau đó, An bị quấy rầy giữa lúc nghỉ ngơi đã sập cửa vào mặt cậu. Giây phút ấy, cậu như được Ninh nhập vào người để nghe được tiếng lòng An: Đồ đáng ghét.
Chúc Đào và An đều khớp với dự đoán của cậu, chỉ khi họ cũng nhìn thẳng vào cậu mà "xem xét", cậu mới có thể sử dụng khả năng xem lại ký ức.
Dường như Tần Tri Luật là trường hợp đặc biệt duy nhất.
An Ngung ký tên mình xuống bản báo cáo trưởng quan đã viết xong xuôi trong tâm trạng hoang mang rồi mệt mỏi rũ rượi chui vào trong chăn ngủ.
Quả nhiên, giấc này cậu ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, lịch đã lật qua 5 ngày.
Cậu bước vào nhà ăn mà tay chân như nhũn hết cả ra, trông thấy Tưởng Kiêu đang bước từ phía đối diện tới.
Tưởng Kiêu đã khôi phục vẻ cao ngạo như mọi người, dường như bộ dạng tiều tụy đêm đó chỉ là ảo giác. Thậm chí dáng vẻ y trông càng khí phách hơn, ánh mắt sắc lạnh, những người đi ngang qua đều cố gắng bước nhanh hơn theo bản năng.
"Buổi sáng tốt lành." Trông thấy An Ngung, Tưởng Kiêu lập tức bước tới chào hỏi, "Vài ngày rồi không gặp ngài."
Hai tay An Ngung liên tục nhặt bánh mì vào khay, "À thì… Hoàn thành nhiệm vụ trở về hơi mệt, tôi ngủ một giấc ngắn."
Cậu nghi ngờ rằng Tưởng Kiêu cố tình chặn đường cậu, muốn lôi cậu đi huấn luyện thể lực.
Tưởng Kiêu trầm ngâm, cúi đầu nói: "Xem ra hôm đó đã khiến ngài lao lực quá độ. Cảm ơn món quà của ngài, tôi sẽ sử dụng tốt năng lực ấy."
Đến tận khi y đứng thẳng người dậy, An Ngung vẫn ngơ ra chẳng hiểu y đang nói gì, chỉ cuống quýt chạy thật xa khỏi y nhanh như điện xẹt.
An Ngung bưng khay bánh mì, tìm được một chỗ ngồi tít trong góc, bắt đầu lướt xem những thông tin tích tụ suốt mấy ngày nay.
Trang chủ diễn đàn có thêm hai bài đăng với tiêu đề đỏ chót.
[Trời ban phước cho kẻ quỳ liếm, sinh vật biến dị khủng khiếp nhất Tháp Nhọn đã xuất hiện!]
– Có ai phát hiện trang thông tin của Tưởng Kiêu được cập nhật rồi không? Quá dữ… Quá đáng sợ… Quá khủng khiếp…
– Năm ngày nay y nhận ba nhiệm vụ liên tục, nghe nói đồng đội được y heal suýt nữa bị heal chết.
– Người suýt nữa bị heal chết đây… Thực ra thì máu cũng hồi được đấy, nhưng sức mạnh tinh thần mất kiểm soát thật sự quá đáng sợ…
– Nghe nói y thạo khống chế sức mạnh tinh thần trên ngưỡng an toàn… một chút xíu lắm.
– Trên ngưỡng an toàn một chút xíu? Đỉnh thật đấy! Nên bê những người được y heal chạy xa luôn đi.
– Chuẩn đấy. Ông thấy cảnh cả đội ai cũng trốn trị liệu chưa? Con mẹ nó chứ y còn dị hơn cả siêu dị thể.
– Tóm lại là kỹ năng kịch độc này của y… thật sự liên quan đến người kia à?
– Chính mồm y nói mà. Tiêm gen vào người liên tục thất bại. Mãi đến khi người kia nhìn thẳng vào mắt y sử dụng năng lực mới một phát ăn ngay.
An Ngung: "…"
Đọc không hiểu lắm nhưng cũng lờ mờ cảm thấy không lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!