Chương 12: Đứa con ngoan

Khi trời sáng lên, nguồn điện đã hồi phục.

Vài dòng chữ bất chợt xuất hiện trên những màn hình điện tử đổ nghiêng đổ ngả rải rác khắp các con phố trong nội thành.

[Ban ngày không bật đèn, ban đêm không dùng nước]

[Sứa săn sinh vật sống, bọ ngựa ăn đồng loại]

Từ những thiết bị điện tử trong từng phố lớn ngõ nhỏ, một giọng nam máy móc không ngừng lặp đi lặp lại nội dung tương tự.

Ở góc đường có một cửa hàng kim khí nhỏ xíu, khe hẹp phía sau quầy thậm chí chẳng kê nổi một chiếc ghế tựa. Chủ cửa hàng chết ngay ngoài cửa, thi thể đã bốc mùi hôi thối.

"Tiểu Hựu, nghe thấy chưa?" San San ngồi xổm phía sau quầy, nhỏ giọng hỏi, "Không phải sợ sứa và bọ ngựa nữa rồi, chúng ta có thể ra ngoài?"

Cô xếp vạt váy mình lại, "Mình muốn về kho vật tư, rõ ràng hôm đó tớ thấy bố qua khe cửa…"

Tiểu Hựu ngồi đối diện ngẫm nghĩ rồi đáp, "Được."

Đã 3 ngày không tìm được đồ ăn, hơn nữa cô bé cũng rất lo cho bố mình.

Cô ngần ngừ nói: "Đến ngoại thành thì tách nhau ra nhé. Bố mình nói đúng, bố mình sắp mất chức rồi, làm gì có chuyện người ngoại thành làm bạn được với người nội thành…"

Lời còn chưa dứt, San San đã nhào tới ôm lấy cổ cô, "Đừng nói mấy câu xui xẻo như thế! Đợi đến khi loài người thiết lập lại được trật tự, mọi thứ sẽ lại bình thường thôi! Đến lúc đó rồi nói chuyện rõ ràng với bố cậu sau. Bố cậu vẫn dễ khuyên hơn bố mình nhiều."

Hơi thở mềm mại, ấm áp quấn quanh Tiểu Hựu. Cô do dự giây lát, cuối vẫn vươn tay ra, ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh đang run rẩy kia, "Được. Chờ đến khi loài người thiết lập lại được trật tự."

Dưới gầm cầu ẩm thấp, La Thanh kinh ngạc nhìn tay chân mình, "Thiết lập lại trật tự khu 53…"

Chân bọ ngựa đã biến mất, giờ phút này, trông cô không khác gì khi chưa biến dị. Nhưng xác bọ ngựa bị nhai nát khắp nơi và suy nghĩ tàn ác trong đầu lại nhắc nhở cô về khoảng cách mà cô không thể vượt qua để trở về.

Cô nhìn vào góc khuất, con gái cô đang nằm dưới đất, chỉ còn phần từ cổ trở lên vẫn giữ nguyên đặc thù con người.

La Thanh bước tới, ngồi xổm xuống, hôn lên đôi mắt đục ngầu kia, "Đừng sợ. Mẹ sẽ tìm thêm nhiều thức ăn hơn nữa về cho con."

"Để loài người mới thiết lập lại trật tự khu 53."

***

"Mật độ dân cư ở nội thành cao hơn nhiều nhưng tỉ lệ lây nhiễm lại rất thấp. Chúng ta cứ tiến vào thôi, đã có người hỗ trợ sắp xếp vật tư sinh tồn rồi." Chúc Đào đưa cho An Ngung một tờ giấy vừa rách vừa bẩn, "Tuy thông tin chưa thực sự hoàn chỉnh nhưng chừng đó cũng đã giúp rất nhiều người vượt qua được mấy ngày khó khăn nhất rồi."

An Ngung vô cùng quen với nét chữ ấy.

[Bộ Quân Sự nhắc nhở]

Tránh xa tất cả ánh đèn, ban đêm đừng tiếp xúc với nước, tốt nhất là trốn kỹ một mình.

Một khi tứ chi bắt đầu xơ cứng, xin hãy tự giải quyết kịp thời.

Chúc mọi người bình an.

Lăng Thu, quân hiệu 215001.

"Người này rải những tờ giấy này khắp nơi, còn phá hủy toàn bộ đèn đường ở nội thành. Hình như anh ta mới chỉ là một tân binh thôi ấy." Chúc Đào đẩy cửa lùa của thùng xe ra một chút, nhìn ngã tư đường mờ mịt sương, khẽ nói: "Chính những con người đáng yêu như thế làm tôi không bao giờ dám quên tôi mãi mãi là con người."

Ánh sáng in lên gương mặt cậu một lằn ranh sáng tôi, đôi mắt tím sẫm vừa phẳng lặng vừa đau thương.

An Ngung phát hiện càng ngày cậu càng cảm nhận được cảm xúc của người khác nhiều hơn dù chỉ mới trôi qua vài ngày kể từ hôm cậu bước lên chuyến xe trung chuyển kia mà thôi.

"Chỉ cần giữ vững được ý chí con người, tất cả đều như nhau nhỉ." Cậu khẽ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!