"Tôi đã trải qua rất nhiều mùa đông dài đằng đẵng nhưng chỉ ấn tượng sâu sắc nhất với hai trận bão tuyết.
Trận bão tuyết đầu tiên là vào Đông chí năm 2148. Về sau, nó được tôn xưng là đêm bước ngoặt trước khi con người phải đối đầu với thảm họa.
Còn trận bão tuyết vào Đông chí năm 2149 lại lặng lẽ tan biến vào với dòng sông thời gian.
Phải rồi, Đông chí chính là sinh nhật của cậu ấy." – Trích "Cuốn sách bị vứt bỏ".
***
Đông chí năm 2148.
Chiếc xe băng qua cánh đồng tuyết trắng phau, di chuyển từ thành phố "mồi" số 53 tới thành phố chính phồn hoa của loài người.
Trên xe chỉ có lác đác chưa đến mười hành khách. Gương mặt họ trông mỏi mệt, quần áo cũng bám một lớp bụi đất vàng vọt, chỉ có ba người mặc quân phục ngồi trong góc là trông có sức sống hơn một chút.
Bên cạnh cửa kính, một cô bé đang cầm một tập thơ, chầm chậm đọc bằng chất giọng non nớt:
"Đừng tự cao tự đại
Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi
Nhìn qua đôi mắt nó
Trong veo tựa sương mai
Thần trộm ngó trời cao."
Editor: Đừng hỏi tại sao thơ nhưng ngang phè phè, mình không biết dịch thơ, cảm phiền đọc lấy ý thôi.
Trên gáy sách có in tên tác giả: Mắt.
"Trong thơ cũng nhắc đến thỏ." Cô bé thì thầm. "Siêu dị thể loài thỏ xuất hiện gần đây đúng là khủng khiếp. Rõ ràng trông bé nhỏ, yếu ớt, thế mà chạy nhanh ơi là nhanh! Lại còn có thể nổ bùm bùm nữa! Đến giờ mọi người vẫn chưa bắt được."
Tiếng loa phát thanh trên xe vang lên: "Phía trước là khu vực dễ bị bại lộ, chiếc xe này đã được tắt tiếng, xin hãy yên tâm."
Cô bé quay sang nhìn người phụ nữ trung tuổi bên cạnh, "Mẹ ơi, tắt tiếng là gì ạ?"
Người phụ nữ trả lời: "Là không để quái vật hoang dã phát hiện ra chúng ta."
"Vậy nếu bị phát hiện, chúng ta cũng sẽ chết như bố ạ?"
An Ngung ngồi đối diện mở mắt.
Không phải những câu chữ ấy đả động cậu mà là mùi bánh thoang thoảng trong khoang tàu khiến cậu chẳng thể ngủ yên.
Trên chuyến xe chở một đám dân nghèo, An Ngung nghèo ở một cấp độ đặc biệt. Mái tóc trắng lòa xòa trên làn da tái nhợt do suy dinh dưỡng thời gian dài, bộ quần áo như cái bao bố đầy chỉ xổ và lỗ thủng trông có vẻ khá buồn cười trước gió tuyết rít gào ngoài cửa sổ.
Đôi mắt vàng ấy trong vắt như gương nhưng lại cũng có nét hờ hững thường thấy ở đám dân nghèo. Cậu nhìn quyển thơ kia, hình như trong mối chỉ khâu có một vệt sáng xanh lục chói mắt vừa lóe lên.
Lại đói đến mức xuất hiện ảo giác.
Cậu cúi đầu dụi mắt.
Người phụ nữ nhỏ giọng dặn dò: "Gặp anh thì đừng nói chuyện bố."
"Con nhớ rồi ạ." Cô gái tiếp tục lật quyển thơ, "Anh sống ở thành phố chính một mình cũng vất vả. Anh mà có hỏi, con sẽ trả lời mọi chuyện ở nhà đều ổn."
"Đúng thế." Người phụ nữ ngẩn người nhìn không khí, "Nhà có một người vào được thành phố chính là phúc đức lắm rồi. Tiểu Hi mới 20 tuổi đã được vào Đại Não làm nghiên cứu viên, nếu không có thằng bé, cả nhà ta ở khu 53 sẽ chật vật lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!