An Ngung ngơ ngẩn trước mấy chữ "người thân duy nhất".
Cậu chưa từng suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Lăng Thu. Thứ được gọi là "người thân" quá xa vời đối với cậu.
Tần Tri Luật bỗng hỏi: "Không bật đèn? Cậu thích bóng tối?"
An Ngung hoàn hồn, "Không phải, chỉ là không cần bật đèn thôi."
Lo Tần Tri Luật hiểu lầm, cậu lại nói: "Trưởng quan yên tâm, chắc hẳn tôi không phải biến dị của loài chuột nào đó đâu…"
Tần Tri Luật quan sát cậu: "Không bật đèn, không ra khỏi cửa, thích chui vào góc, nhát gan, dễ căng thẳng, khi kích động sẽ rất điên."
Còn hay khóc, bất chợt sẽ… làm nũng.
An Ngung bị nhìn chằm chằm đến mức hốt hoảng, "Thành thật xin lỗi…"
"Không cần xin lỗi." Dường như ngữ điệu Tần Tri Luật lại hòa hoãn hơn chút, "Cậu có thích thứ gì không?"
Nghiêm Hi ở phòng thí nghiệm cũng từng hỏi câu tương tự, An Ngung hỏi: "Bánh mì có tính không?"
Tần Tri Luật dừng lại một lát rồi mới hỏi tiếp, "Thương xuyên sa sút tinh thần?"
An Ngung lắc đầu rồi lại gật đầu.
Cậu có rất ít dao động cảm xúc nhưng buồn rầu thực sự là thái độ thường thấy. Dẫu sao thì người mỗi ngày còn chẳng được ăn đủ no làm sao mà vui vẻ cho nổi.
"Có suy nghĩ muốn làm hại người khác không?"
An Ngung lập tức lắc đầu.
"Vậy tự làm hại mình thì sao?" Tần Tri Luật hỏi luôn.
An Ngung do dự.
Billy từng nói Tần Tri Luật thích nhìn cậu đau.
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt dò xét, "Từng có, đúng không?"
An Ngung rơi vào sự phân vân giữa việc nói thật và lấy lòng trưởng quan, cậu bồn chồn nhìn về phía góc tường.
Tần Tri Luật thở dài, "Đau sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn?"
"Có lẽ vậy."
An Ngung không ghét bị đau. Đau đớn có thể nhận định khoảng cách tiến đến tử vong, với cậu, nó chẳng khác gì chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin.
Nghĩ tới sở thích của trưởng quan, cậu lại nói thêm, "Ngài yên tâm, tôi giỏi chịu đau lắm."
Ánh mắt Tần Tri Luật hơi tối đi, "Đến mức nào thì không chịu được nữa?"
"Không chết là được."
Tần Tri Luật nhớ đến đoạn băng ghi hình An Ngung trong phòng thẩm vấn: Trước khi tiếp nhận thí nghiệm dẫn dắt, An Ngung từng xác nhận lại với người thẩm vấn rằng có phải cậu sẽ không chết hay không. Dường như cậu hoàn toàn không quan tâm tới những vấn đề "vô cùng đau đớn", "thí nghiệm phi nhân đạo" được lặp đi lặp lại mà chỉ cần một lời cam đoan "sẽ không chết".
Một tiếng "tích" chợt vang lên ngoài hành lang. Hệ thống thông gió bắt đầu chạy vù vù.
Nguồn điện bất ngờ được khôi phục vào ban đêm.
An Ngung kinh ngạc nhìn Tần Tri Luật. Sau khi đoán được phương thức truyền nhiễm của bọ ngựa, cậu mặc định siêu dị thể là cái đích mọi sinh vật biến dị muốn hướng đến. Ban đêm thuộc về loài sứa, đáng ra không có điện cung cấp cho bọ ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!