Hoàng Trụ bị nhốt trong chính căn phòng của gã, chờ các bước xử lý tiếp theo.
Khi đẩy cánh cửa tráng lệ, nặng nề kia ra, An Ngung vừa khéo nghe thấy gã đang nói chuyện điện thoại. Không ra tòa, không lên báo, đổi tên xí nghiệp, đủ thứ công việc.
Có vẻ căn phòng này chỉ là một phòng khách tạm thời bên ngoài phòng ngủ của Hoàng Trụ nhưng mỗi vậy thôi đã to gấp mười lần tiệm bánh mì Góc. Mọi thứ trong phòng trông đều đắt đỏ, An Ngung không dám chạm linh tinh nên chỉ có thể đứng yên giữa phòng, lịch sự chờ gã nói chuyện xong.
Hoàng Trụ nhíu mày nhìn người tóc trắng áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng. Gã vội cúp điện thoại, "Cậu là?"
An Ngung khẽ nói, "Chào anh, danh hiệu của tôi là Góc, là người tới xử quyết anh."
Hoàng Trụ kinh ngạc, "Gì cơ…"
Người vốn đứng cách xa cả chục mét bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt gã nhanh đến độ gã còn chưa kịp chớp mắt.
Màu trắng, đúng là màu của điềm gở.
Gã phú hào trước nay bình thản, ung dung đột ngột bị nỗi sợ chưa bao giờ xuất hiện phủ lấp.
Sát thủ có một đôi mắt vàng trong trẻo đến mức gần như trống rỗng, mống mắt như chứa đựng cả một vực sâu. Theo từng chuyển động của con ngươi, vực sâu kia như đang vẫy gọi gã.
Keng. Tiếng động lạnh lẽo, sắc lẻm vang lên.
Đoản đao dừng lại trước mặt Hoàng Trụ, mũi đao chọc thẳng vào ấn đường.
"Cậu…" Hoàng Trụ run rẩy, "Cậu chờ một chút, chúng…"
Lời còn chưa dứt, thanh đao đã giơ lên cao.
Hoàng Trụ đẩy mạnh An Ngung ra, cuống cuồng chạy theo hướng ngược lại theo bản năng. Bất ngờ thay, người kia rất nhẹ, chỉ đẩy một cái đã tách ra được.
Suy nghĩ may mắn chỉ vừa lóe lên trong đầu đã ngay lập tức phụt tắt.
An Ngung một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt gã chỉ trong tích tắc.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng Trụ bỗng nhiên nghĩ đến tử thần. Nghe nói nếu mệnh số của một người đã cạn, tử thần sẽ bám riết không buông, dù có làm sao cũng không thể trốn tránh.
Dù gã có vô vàn mối quan hệ, có gia tài bạc triệu, có thể thao túng dư luận, can thiệp vào luật pháp nhưng gã vẫn không thể chạy thoát khỏi tử thần.
"Anh đang bào mòn thể lực của tôi." Rốt cuộc tử thần cũng nói câu thứ hai, "Giống như… bào mòn chút hy vọng còn lại của thành phố "mồi"."
Có rất ít người ở thành phố "mồi" ôm khao khát đối với tương lai.
Ngoại trừ những cô gái trẻ.
Cho dù phải chôn chân trong nhà máy nhưng họ ôm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhìn chung, những cô gái ấy không khác mấy so với Lăng Thu, chỉ là họ sống còn vất vả hơn Lăng Thu mà thôi.
An Ngung lại một lần nữa lẳng lặng giơ đao lên. Nhưng khi mũi đao sắp chọc vào trán Hoàng Trụ, cậu bỗng nhiên dừng lại.
Cậu ngoảnh đầu đi, như đang lắng nghe âm thanh gì đó trong không khí. Hồi lâu sau, cậu mới nói khẽ một cách đầy trăn trở: "Họ không muốn anh chết."
Hoàng Trụ hoảng sợ nhìn cậu thu đao, lấy một đồng xu trong ngực áo ra.
Đồng xu này trông rất quen, chính là thứ dùng để đánh số cho những cô gái kia.
Mà đồng xu An Ngung cầm trên tay lại hơi khác. Trên đồng xu không có số hiệu, chỉ có bốn con cá Koi nối đuôi nhau.
Hoàng Trụ nhìn chằm chằm đồng xu, đột nhiên cảm thấy hình như những con cá Koi kia bắt đầu di chuyển và nhìn gã bằng gương mặt dữ tợn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!