Vài người xông tới trói quặp tay An Ngung ra sau lưng, trùm một cái mũ chụp lên đầu rồi kéo cậu ra ngoài.
Trong bóng tối, An Ngung kêu lên sợ hãi: "Dựa vào đâu chứ? Tôi không hề biến dị!"
Một giọng nói trả lời: "Entropy gen chỉ là số liệu, còn cậu có dị năng là sự thật. Tiếc quá, khoa học của con người hiện tại không thể dẫn dắt cậu tái hiện dị năng, Đại Não đề nghị tiến hành thêm một số thí nghiệm. Nhưng trong tình hình hiện nay… con người đã không thể đánh cược với bất kỳ sự mạo hiểm nào nữa."
Khớp hàm An Ngung run bần bật: "Mạo hiểm thì đáng chết sao?"
"Thật bất hạnh, ở thời đại này, đúng là như vậy."
An Ngung bị đưa ra khỏi thành phố chính, đến một vùng tuyết trắng hoang vu.
Gió lạnh thấu vào tận xương, cậu giãy giụa đứng dậy, dò dẫm tiến về phía trước nửa bước.
Dường như cách đó không xa có một người đang đứng, mùi da thuộc nhàn nhạt rất nổi bật giữa cánh đồng tuyết.
Tiếng giày giẫm lên tuyết tiến lại gần.
"Họ tên."
Âm thanh kia cắt qua gió, lạnh lùng đến mức khiến người ta co quắp.
An Ngung còn nghe thấy tiếng cọ sát, có vẻ là tiếng da thuộc đang vu. ốt ve trên bề mặt kim loại.
Họng súng lạnh ngắt, cứng đe bất thình lình kề lên trán cậu.
"Họ tên."
Trong khoảnh khắc, gió lạnh cuốn sạch mồ hôi lạnh trên người đi, cậu run rẩy nói: "An Ngung…"
Họng súng càng dí mạnh hơn.
An Ngung há miệng nhưng lại không nói nổi điều gì. Sợ hãi bao trùm tất cả các giác quan. Khẩu súng như ngưng tụ cái chết, ấn vào trán cậu.
Lồng ng. ực cậu bắt đầu phập phồng mất kiểm soát, một ngọt nước mắt lăn xuống, loang ra trên bộ quần áo tù.
Người cầm súng liếc xuống, nhìn vòng nước bé tí xíu kia.
"Từ đâu tới?"
"Khu 53…"
"Cậu gi. ết ch. ết bọ ngựa khổng lồ như thế nào?"
"Tôi không biết…"
"Nói dối."
Tiếng mở chốt vang lên.
"Không!" An Ngung nghen ngào, "Thành thật xin lỗi, à không, cầu xin ngài! Van xin ngài… Tôi không hề… không hề nói dối."
Chiếc mũ chụp trên đầu bỗng nhiên được tháo ra.
Màu tuyết chói mắt đối lập với bóng người màu đen như một bức điêu khắc màu đen đứng sừng sững trên nền trắng. Dường như gió tuyết đang rít gào cũng khó có thể lay chuyển nổi đối phương.
Đôi mắt sâu màu đen trông rất lạnh lùng, trên đỉnh môi có một vết sẹo rất nhạt, là một người cực kỳ không dễ dây vào.
Đúng như An Ngung phỏng đoán, hắn đeo một đôi găng tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!