Chương 16: Thời gian phát tác điểm yếu của trưởng quan

Ban đêm, cả thành phố lại chìm vào bóng tối.

Cách khu tập kết container mấy trăm mét về phía bắc chính là kênh đào bẩn thỉu nhất thành phố. Dưới gầm cầu, An Ngung ngồi bệt xuống đất, nhồm nhoàm cắn bánh mì.

Đây đã là ổ bánh thứ sáu cậu ăn. Chiến đấu liên tục như khoét rỗng cơ thể, cậu chưa bao giờ đói đến như thế.

Thiết bị thông tin biểu hiện chỉ số sự sống đang là 90%.

Dây leo đã rút khỏi người An Ngung, Chúc Đào thở d. ốc một hơi, "Tôi hết sức rồi, còn phần hao hụt do mệt nhọc thì chỉ có thể cầu mong nhiệm vụ nhanh chóng kết thúc, về ngủ bù mười mấy tiếng thôi."

"Cảm ơn." An Ngung vừa nhai vừa quan sát những vết thương đã khép miệng, định bụng khi trở về sẽ ngủ liền cả tháng.

Billy phát radio đi khắp thành phố, kêu ca: "Trước khi xuất phát có nghĩ sẽ vất vả thế này đâu."

"Đầu Lĩnh còn muốn chúng ta bỏ thành phố này." Chúc Đào nghịch vài chiếc lá nho trên người mình, "May mà Luật bác bỏ, không thì thật sự không biết về sau phải nhớ lại nhiệm vụ này như thế nào nữa."

Nghe vậy, An Ngung nhìn vào phía trong.

Tần Tri Luật đang ngồi ở chỗ sâu dưới gầm cầu, đôi chân dài duỗi ra, bộ đồ đen hòa tan vào đêm tối.

Sau khi xuống gầm cầu, hắn đã một mình đi thẳng vào trong.

Có vẻ trưởng quan đang hơi xuống tâm trạng, An Ngung thầm nghĩ. Tuy cậu không thể nắm bắt chính xác 100% cảm xúc của người khác nhưng…

Cậu màn hình phát những gì thiết bị ghi hình đang quay được ra, trưởng quan quả thật rất bất thường.

Không lâu trước đó, một khung cảnh máu me được trình diễn bên ngoài container.

Vì đội quân sinh vật biến dị quá đông đúc, bọn họ vốn dự định nhanh chóng thoát thân, chờ tiếp viện đến rồi cùng hành động. Nhưng trong hình ảnh, Tần Tri Luật đang đứng thẳng trước bức tường đá đổ nát, súng lục được thay đạn nhiệt năng chuyên dùng để giết sinh vật biến dị. Từng phát súng nổ liên tiếp, bắn chết tươi những sinh vật biến dị đang lao tới.

Những con bị bỏ sót được giao lại cho An Ngung giáp lá cà xử lý.

An Ngung sợ súng nên phương thức yểm trợ chỉ là dùng khẩu súng hạng nặng đập vỡ đầu những thứ dơ bẩn kia, chiến đấu hoàn toàn dựa vào thể lực.

Chúc Đào đã hô lui lại vài lần nhưng Tần Tri Luật vẫn làm ngơ. Đôi mắt đen kia âm trầm đến đáng sợ. An Ngung đã sớm kiệt sức nhưng dập dòm mấy lần vẫn không dám mở miệng.

Gắng gượng đến tận khi Tần Tri Luật bắn hết số đạn mang theo.

Sau khi giải quyết xong, một mình hắn đi thẳng vào góc sâu dưới gầm cầu.

An Ngung níu Chúc Đào vừa nhoài người sang lấy bánh mì, thì thầm hỏi: "Là vì lệnh bỏ thành phố à?"

Chúc Đào liếc nhìn vào bên trong, cười cười, "Chắc không phải đâu."

Cậu không biết phải làm sao với bổ bánh mì ngũ cốc to ngang cánh tay, cuối cùng đành bẻ đôi, chia cho An Ngung, "Hồi ở khu 95, một đề nghị đã gi. ết chế. t 2,8 triệu người, tim Luật sắt đá lắm."

An Ngung ôm đầu gối, ngẫm nghĩ, "Trưởng quan là một người lương thiện."

"Hở?" Chúc Đào chớp mắt liền mấy cái, "Lần đầu tiên nghe về chuyện này, ai cũng hết hồn luôn đấy. Ngài ấy chính là người đã ấn cái nút chết chóc đó."

"Lăng Thu nói phán đoán thiện ác của một người phải xem người đó chấp nhận gánh vác vì người khác bao nhiêu." An Ngung khẽ nói: "2,8 triệu người, nút bấm đó thật sự rất nặng nề."

Ánh mắt Chúc Đào nhìn cậu bỗng thay đổi.

An Ngung bình tĩnh hỏi, "Sao thế?"

"Không." Chúc Đào lắc đầu. Cậu nhớ Đại Não đã đánh giá An Ngung có rất ít tính người, giống một con thú nhỏ hơn. Nhưng con thú nhỏ đơn thuần là thế, chỉ liếc mắt thôi đã nhìn rõ lòng người.

"Lúc nào Luật cũng gánh vác, gánh vác thay mọi người." Cậu nói, "Trật tự là điểm giới hạn của ngài ấy, hoàn toàn áp đảo vấn đề tình cảm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!