Chương 9: Im lặng khóc lóc với tôi

Nụ cười của Kỳ Tỉnh khiến Diệp Phục Thu cảm thấy bất an, cô cảm giác như mình đã đoán đúng. Nhưng chính vì đoán đúng, cô lại càng thấy người này đáng sợ hơn.

Thế nhưng giây tiếp theo, câu nói của anh lại khiến cô bất ngờ.

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

Diệp Phục Thu khẽ nhíu mày: "Hả?"

Kỳ Tỉnh ngả người ra, hai tay chống xuống phía sau, đối diện với lời chất vấn như vậy, anh thản nhiên hỏi lại: "Cô chắc cũng nghe qua vài điều về tôi rồi đúng không?"

Anh đưa tay lười biếng chỉ vào bản thân: "Tốt nghiệp từ các trường danh giá trong và ngoài nước, lý lịch sáng chói đến lóa mắt. Gia thế đủ lớn để tôi chẳng cần làm gì cũng có thể chơi bời đến tận kiếp sau."

Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu không chút ngượng ngùng, đầy vẻ ngông cuồng: "Dù cho có sa cơ lỡ vận thật thì vẫn còn khuôn mặt này."

"Tôi có lý do gì để tìm đến cái chết?" Anh hơi hất cằm lên, nụ cười đầy vẻ châm chọc: "Cô nói xem."

Câu nói của anh khiến Diệp Phục Thu bắt đầu hoài nghi chính mình. Cô hé môi định nói, siết chặt cây tăm bông trong tay, rồi lí nhí đáp: "Cũng đúng…"

"Tôi… tôi chỉ suy nghĩ linh tinh thôi, xin lỗi, anh coi như tôi chưa nói gì nhé."

Cảm giác có chút lúng túng lại xen lẫn áy náy, Diệp Phục Thu liếc mắt nhìn xung quanh: "Anh đói không? Hay để… để tôi mua gì đó cho anh ăn nhé?"

Kỳ Tỉnh liếc qua xấp tiền lẻ cô vừa lấy ra: "Vẫn còn tiền à?"

Diệp Phục Thu cúi đầu đếm lại, sau khi mua thuốc vẫn còn hơn bốn mươi tệ. Cô hơi đau lòng nhưng vẫn cắn răng gật đầu.

Kỳ Tỉnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt càng sâu thẳm hơn: "Cô thật sự nỡ tiêu tiền vì tôi sao?"

Cô trầm ngâm vài giây. Không ai muốn gặp phải tai nạn, cô không muốn trách Kỳ Tỉnh. Dù sao thì cũng là nhờ anh mà cô mới nhặt được cái mạng trở về, có tiêu tiền vì anh cũng không thiệt.

Diệp Phục Thu lại gật đầu, rất ngoan ngoãn và thật thà.

Kỳ Tỉnh mỉm cười, nụ cười khó đoán.

"Được, không uổng công cứu cô."

…………

Nghe tin hai người gặp tai nạn bên ngoài, Mai Nhược sợ đến mức hồn bay phách lạc. Vừa thấy Diệp Phục Thu về đến nhà, bà ấy lập tức ôm chặt lấy cô, dỗ dành liên tục, khiến cô cảm thấy được yêu thương mà vừa mừng lại vừa sợ.

Mai Nhược quay sang bảo người giúp việc: "Mời bác sĩ gia đình qua đây khẩn trương, nhanh kiểm tra cho con bé."

Người giúp việc nhận lệnh lập tức đi gọi điện.

Diệp Phục Thu cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để lên tiếng, vội vàng xua tay: "Dì ơi… phòng cấp cứu đã kiểm tra rồi, cháu không sao cả, thật sự không sao đâu."

"Nhỡ có gì sơ suất thì sao? Đúng rồi, ngày mai dì sẽ bảo người đưa con đi kiểm tra toàn thân lại một lần nữa, cả tâm lý cũng phải khám." Mai Nhược thở dài lo lắng, quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Tỉnh: "Cái thằng nhóc này, ngày thường đã bảo con ra ngoài thì khiêm tốn một chút, giờ thì hay rồi, không chỉ bản thân xảy ra chuyện mà còn liên lụy đến người khác."

Trên mặt Kỳ Tỉnh vẫn còn mấy vết thương, ngồi phịch xuống sofa, cụp mí mắt không nhúc nhích.

Không thèm nói một lời.

Diệp Phục Thu lén lút quan sát anh, nhớ lại câu "Chú ba của tôi" mà anh đã nói. Danh tính của người gây ra tai nạn… liệu dì Mai có biết không?

Cô liếc nhìn Mai Nhược, không dám lên tiếng, coi như mình chẳng biết gì. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của nhà người ta.

Nhưng cô lại muốn nói điều gì đó thay anh, bèn nhỏ giọng: "Dì ơi, lúc tai nạn xảy ra, anh ấy là người…"

"Cho nên là." Kỳ Tỉnh bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời Diệp Phục Thu. Cho nên, Diệp Phục Thu sững sờ, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!