Phòng ngủ của bà nội tràn ngập mùi hương cũ kỹ pha lẫn với hương bột giặt.
Lúc này, ánh trăng đêm vừa sáng tỏ vừa lạnh lẽo, chiếu lên người cô gái đang hoàn toàn ngẩn ngơ ngồi trên sàn.
Chiếc hộp sắt đã bị phủ bụi quá lâu, ổ khóa đã được mở, nhưng mép hộp dường như bị dính chặt như keo.
Ngón tay Diệp Phục Thu hơi run, cô không biết nếu mở chiếc hộp ra sẽ nhìn thấy gì.
Một khi mở hộp ra và nhìn thấy những thứ bên trong, từ giây phút đó cô sẽ trở thành nhân tố then chốt trong câu chuyện này, cũng sẽ trở thành trung tâm của nguy hiểm.
Những người đó đã có thể tìm đến núi Cán Xuân, không chừng họ sẽ nhanh chóng dò được hành tung của cô và truy đến tận Tân Dương.
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ánh mắt đầy phức tạp.
Bố ơi, rốt cuộc bố đã để lại thứ gì.
Cô cố sức cạy mép hộp, khi mở ra thì thấy bên trong vẫn vô cùng sạch sẽ, không hề có chút bụi bẩn nào lọt vào.
Tựa như vừa mới được khóa lại, khiến cảm giác về thời gian trở nên mơ hồ.
Bên trong hộp có một chiếc máy quay phim, một bức thư và một tấm thẻ.
Không biết trong máy quay phim có gì, phong bì cũng đã được niêm phong, còn trên tấm thẻ chỉ có một địa chỉ email mà không có chữ nào khác.
Diệp Phục Thu sạc điện cho máy quay, sau khi mở lên cô thấy chỉ có một đoạn video, trên máy quay ghi rõ thời gian quay là khoảng một tháng trước khi bố cô gặp nạn.
Dường như ông đã quay đoạn video này ngay khi trở về Tân Dương.
Cảnh đầu tiên của video, Diệp Phục Thu qua màn hình nhìn thấy bố cô trong video, nỗi nhớ chợt biến thành hình ảnh thật khiến cảm giác đau lòng lập tức dâng trào nên cô không còn để ý bố cô đang nói gì.
Cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, tiếp tục xem video.
Diệp Bình dường như đã cố ý chuẩn bị để quay video, ông cạo râu, chải tóc, thậm chí còn thay một bộ quần áo không quá cũ.
Ông rất gầy, cơ mặt căng nên dù làm việc ngày đêm nhìn ông cũng không già, nhưng làn da rám nắng và những vết thương mờ nhạt trên mặt đã để lộ sự vất vả trong công việc của ông.
Diệp Bình nhìn vào ống kính, rõ ràng không quen nên hít sâu vài lần mới nói câu đầu tiên, sau đó ông giơ chứng minh nhân dân của mình lên: "Kính gửi các đồng chí cảnh sát, thẩm phán, tôi tên Diệp Bình, dân tộc Hán, ngày sinh 6 tháng 1 năm 1972, quê quán thôn Chính Dương, thị trấn Xuân Khách Sạn, thành phố Tân Dương, số chứng minh nhân dân là…, Ngày 26 tháng 12 năm 2005, qua sự giới thiệu của bạn tôi là Lý Chương, tôi đến khu đô thị vịnh Tiêu Quảng Đông để làm việc.
Anh ta nói với tôi rằng có một công việc ngắn hạn lương cao cần tài xế, nhưng không có thủ tục tuyển dụng, không có bảo hiểm, không có chứng nhận pháp luật. Tôi nghĩ đó chỉ là làm thêm, không ngờ rằng đó là công việc trái phép."
"Khoảng 10 giờ tối ngày 26 tháng 12, tôi đón một nhóm tội phạm trên phố khu vực vịnh Tiêu Quảng Đông. Họ mang theo một chiếc vali và ép tôi lái xe ra ngoài khu vực trung tâm thành phố."
"Ban đầu tôi không biết họ mang theo thứ gì, cho đến khi tôi lái chiếc xe van trắng biển số Tiêu T2C8761 ra vùng ngoại ô, họ yêu cầu tôi đổi xe sang biển số khác và tiếp tục lái, lúc đó tôi mới phát hiện ra."
Trong video, Diệp Bình nuốt nước bọt, ánh mắt đầy hối hận: "Trong chiếc vali có một đứa trẻ, là một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi."
Thấy cảnh này, Diệp Phục Thu bất giác đưa tay bịt miệng, lòng cô đau thắt lại.
"Tôi rất sợ hãi, biết họ là những kẻ phạm pháp nên muốn bỏ chạy, nhưng lúc đó một người trong số họ đã rút súng và dao uy hiếp tôi. Dưới mối đe dọa đến tính mạng, tôi chỉ có thể tiếp tục lái xe cho họ. Trong thời gian này, họ tịch thu điện thoại và mọi thiết bị liên lạc của tôi, khiến tôi hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài."
"Sau đó chiếc xe chạy dọc theo đường quốc lộ Tiêu Quế hướng về phía Tây, cuối cùng tiến vào khu vực núi Quế Lĩnh, nơi có một ngọn núi hoang, vị trí cụ thể tôi không nhớ rõ. Họ trói cậu bé vào một căn nhà đổ nát ở lưng chừng núi và ở lại trên núi khoảng một tháng rưỡi."
Hốc mắt của Diệp Bình dần đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Biểu cảm như vậy trên khuôn mặt một người đàn ông trung niên vạm vỡ là điều hiếm thấy, càng hiếm thấy càng khiến người xem cảm thấy xúc động.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh để thuật lại sự việc rõ ràng: "Trong khoảng một tháng rưỡi đó, tôi bị họ ép phải liên tục vận chuyển thực phẩm, những phụ nữ không rõ có tự nguyện hay không và những thứ khác lên núi. Dù đây chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng tôi nghĩ trong đó có thể có m. a t.ú.y."
"Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi tận mắt chứng kiến mười người lớn bọn họ nhiều lần ngược đãi cậu bé họ Kỳ bị bắt cóc." Diệp Bình dường như đang nhớ lại những hình ảnh đó, liên tục nuốt nghẹn không đành lòng: "Hành vi của chúng tàn nhẫn vô cùng."
"Chúng bắt cóc và gây hại là do được thuê, về kẻ thuê chúng, tôi đã tình cờ nghe được." Diệp Bình nhìn thẳng vào ống kính, nói: "Sau đây tôi sẽ nói rõ tên của mười người này, toàn bộ là thành viên của nhóm tội phạm. Xin cảnh sát nhất định điều tra và bắt giữ chúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!