Chương 8: Lay động về phía cây khô

Khi con người gặp nguy hiểm bất ngờ hoặc hoảng sợ, hệ thần kinh giao cảm sẽ trở nên nhạy cảm, đồng tử giãn nở, adrenaline tăng vọt, tất cả các giác quan sẽ nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phục Thu hầu như chưa bao giờ được ôm, nên vào lúc này, vòng tay của Kỳ Tỉnh như một cơn sóng biển ấm áp tràn ngập mọi tín hiệu giác quan của cô.

Cảm giác ma sát từ lòng bàn tay, mùi hương của nhịp tim anh trong hơi thở, cùng lực bàn tay anh bảo vệ sau đầu để cô không va chạm vào cửa kính xe.

Từng chi tiết nhỏ đều đủ khiến cô choáng váng.

Cô gần như quên mất rằng bản thân đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

Chiếc xe bị đâm mạnh tạo ra tiếng động lớn. Cô vội vàng bám lấy bả vai Kỳ Tỉnh, sợ hãi nhắm chặt mắt rúc vào lòng anh, đầu ngón tay xuyên qua lớp áo, cắm sâu vào da thịt của đối phương.

Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, nỗi sợ hãi cái chết chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Thân xe bị đâm mạnh đến mức bị hất tung xoay một vòng, đổi hướng hoàn toàn. Bên hông và phía trước của Kỳ Tỉnh, toàn bộ túi khí đều bung ra.

Chiếc siêu xe bị va đập được hệ thống an toàn bảo vệ kín mít, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Trong khoang xe nhạt nhòa tràn ngập mùi khói, chỉ còn lại hai người với hơi thở dồn dập.

Não bộ của Diệp Phục Thu hoàn toàn trống rỗng vì cú sốc. Trong cơn mơ hồ dường như chỉ để xác nhận mình vẫn còn sống, cô từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Kỳ Tỉnh với vết máu loang lổ trên má, do những mảnh kính vỡ cắt phải.

Dòng máu đỏ tươi trên gương mặt Kỳ Tỉnh chảy chầm chậm xuống, khiến nỗi sợ hãi bộc phát muộn màng trong cô ập tới. Đôi mắt cô bất chợt nóng lên, tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng.

Ngón tay bám vào vai anh run lên không ngừng, cô không dám động đậy, chỉ cảm thấy trên người chắc chắn có nhiều chỗ bị gãy xương. Nhưng khi khẽ cử động, cô phát hiện chỉ có phần lưng hơi đau do va chạm, còn lại không sao cả.

Ngược lại, người trước mặt cô vẫn ôm lấy cô từ lúc xe dừng lại. Diệp Phục Thu quay đầu lại, phát hiện mắt nhắm nghiền, im lặng không nhúc nhích.

Cô chưa từng chứng kiến ai chết ngay trước mặt mình nên lập tức hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra: "…Anh… anh."

Cô giơ tay lên, chầm chậm chạm vào vết máu trên gương mặt anh.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào dòng máu tươi, người trước mặt cô đột nhiên mở mắt.

Diệp Phục Thu cảm thấy đầu óc như có một tiếng ong vang lên, toàn thân thả lỏng, cảm giác căng thẳng lập tức biến mất.

Ánh mắt Kỳ Tỉnh cứng đờ, đọng lại vài giây như bị đóng băng. Từ ngơ ngác đến tỉnh táo, anh khẽ nhíu mày, có lẽ đang chịu đựng cơn đau.

Một lúc lâu sau, anh nghiêng đầu, ánh mắt hai người va chạm ở khoảng cách gần như không thể gần hơn.

Kỳ Tỉnh nhìn cô chăm chú, rồi mỉm cười: "Biểu cảm không tệ."

Giọng nói khàn đặc của anh vang lên, rõ ràng là do cơn đau sinh lí đang hành hạ.

Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh, người vẫn giữ được sự điềm nhiên kỳ lạ trong tình huống đối mặt với sống chết. Cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Bởi vì cả xe của họ lẫn xe gây tai nạn đều ở trong khu vực tắc nghẽn giao thông, tốc độ xe không cao nên cú va chạm không quá nghiêm trọng.

Chiếc xe của họ cũng đã được bí mật gia cố và cải tạo từ trước. Hơn nữa, trong tích tắc xảy ra sự cố, Kỳ Tỉnh đã cố gắng điều chỉnh vị trí va chạm, khiến đầu xe đối phương đâm vào phần sau phía bên xe họ, biến chỗ của Diệp Phục Thu thành khu vực an toàn nhất trong xe.

Dù cú đâm không quá mạnh, cửa xe bên phía Kỳ Tỉnh vẫn bị biến dạng nghiêm trọng. Diệp Phục Thu nhìn mà chân như muốn nhũn ra.

Điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là sau khi tự kiểm tra, Kỳ Tỉnh xác nhận rằng mình không bị tổn thương xương khớp nào, chỉ cần sau này đi kiểm tra toàn diện là được.

Diệp Phục Thu thầm cảm thán: Người này không lẽ được làm từ sắt đá?

…………

Ánh đèn trong căn phòng nhỏ của đồn cảnh sát bật lên, chói đến mức cả hai phải nheo mắt lại.

Người gây tai nạn đã bị khống chế, gã đàn ông trung niên nửa mê nửa tỉnh bị cảnh sát giao thông kéo ra khỏi xe. Khi nhìn thấy Kỳ Tỉnh loạng choạng bước xuống, ông ta lập tức tỉnh táo, trợn trừng đôi mắt đầy thù hận mà hét lên: "Vì sao cậu không chết đi!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!