Chương 7: Khói của tẩu thuốc cây đỗ quyên

Tiêu Hân sững người, người vừa mới bị cô ấy nói xấu lại đứng ngay trước mặt, đang tiến về phía bạn của cô ấy.

Cô ấy chọc nhẹ vào cánh tay của Diệp Phục Thu, nhỏ giọng nói: "Chị… Chị đi trước đây, những gì chị vừa kể với em về anh ấy, em coi như chị nói bậy đi nhé."

Nói xong, cô ấy lập tức biến mất.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn bóng lưng trốn đi của cô ấy, cảm giác bất an trong lòng càng dâng lên. Cô nuốt nước bọt, ngoảnh lại.

Ngay sau đó, cô di chuyển từng bước, ép mình mạnh dạn bước tới.

Không thể thất lễ với người này được.

Diệp Phục Thu bước tới trước mặt anh, ngay lập tức phải ngước nhìn chàng trai, rụt rè hỏi: "Có việc gì sao?"

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy lố bịch vì việc anh sắp làm. Anh kéo dài giọng, đầy vẻ châm biếm: "Không có gì cả, rảnh rỗi, tôi có bệnh thôi."

Diệp Phục Thu: ?

Sau một lúc, cô gật đầu, trước khi quay lưng rời đi còn để lại một câu: "…Chúc anh sớm ngày, hồi phục."

Diệp Phục Thu vừa bước được một bước, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau.

Cô trừng mắt, loạng choạng lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Kỳ Tỉnh thường có thói quen hơi ngẩng cằm, cộng thêm chiều cao vượt trội, đôi mắt phượng của anh khi nhìn người khác càng hẹp lại.

Cách nhìn người của anh đầy khinh thường, cảm giác áp bức vô cùng lớn.

Nhìn chằm chằm cô vài giây, Kỳ Tỉnh bật cười.

"Chỗ tôi có một trò chơi, muốn chơi thử không?"

Dù là chuyện gì ở trên người anh cũng chẳng phải chuyện tốt. Diệp Phục Thu gần như từ chối ngay lập tức: "Tôi không muốn."

Kỳ Tỉnh nắm lấy cánh tay cô, trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại từ làn da mịn màng của cô gái. Sự ma sát khiến anh ngứa ngáy, ngón tay hơi giật nhẹ.

Nghe cô từ chối, anh thản nhiên nhướng mày: "Xin lỗi nhé, tôi không chuẩn bị phương án cho câu trả lời "không muốn" của cô."

Ngay sau đó, Kỳ Tỉnh mở cửa ghế phụ phía sau, nhét cô vào trong.

Diệp Phục Thu ngả người vào ghế da mềm mại, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Kỳ Tỉnh ngồi vào ghế lái, sau đó anh trực tiếp áp sát lại gần.

Diệp Phục Thu nín thở, cố hết sức dán người vào cửa xe, sợ đến mức vai co rúm lại.

Kỳ Tỉnh cúi người tới gần, dừng lại khi ở khoảng cách vừa đủ, trong đôi mắt của anh phản chiếu đôi mắt hoa đào nhỏ đầy vẻ hoảng hốt, vừa sáng vừa tinh khôi của cô.

Nhận ra sự căng thẳng của đối phương, anh ngược lại không vội mở lời, chỉ giữ nguyên khoảng cách vượt ranh giới này, dùng ánh mắt và hơi thở dần dần bào mòn nhịp tim của cô.

Mặt Diệp Phục Thu đỏ bừng mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Vì cảm giác thỏa mãn khi trêu chọc người khác càng lúc càng sâu đậm, Kỳ Tỉnh nheo mắt cười, vừa sinh động vừa đẹp trai.

Cho đến khi đối phương sắp không chịu nổi, tầm mắt anh mới từ từ rời khỏi gương mặt cô, liếc ra phía sau lưng cô rồi nhàn nhã nhắc nhở: "Dây an toàn."

Nói xong, anh khởi động xe thể thao bằng một tay, nhấn ga lao vào dòng xe cộ đông đúc lúc hoàng hôn của thành phố.

Kỳ Tỉnh lái xe rất nhanh, nhưng chỉ cần một tay trên vô lăng đã có thể hoàn toàn kiểm soát chiếc xe. Trong thành phố đông đúc vào giờ cao điểm, anh vẫn có thể vừa chống một tay vào cửa sổ vừa lái xe len lỏi mượt mà như cá bơi qua dòng nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!