Giọng điệu của chàng trai chẳng khác gì đang chế giễu, những khó chịu quấn lấy cô bị anh thuận miệng đùa cợt, khiến mọi thứ trở nên vô lý đến mức nực cười.
Dù là nôn hay khóc, phía sau những hành động ấy đều là những lớp sương mù khiến cô không dám ngẩng đầu lên.
Diệp Phục Thu biết, đối phương không hiểu gì cả, người không biết thì không có tội.
Nhưng chỉ một câu nói đùa này của Kỳ Tỉnh khiến tim cô bất ngờ đau nhói như bị kim châm.
Không ai muốn mình giống một kẻ khác thường, khi gặp phải đàn ông lạ, chỉ cần tranh cãi chút thôi đã không kiểm soát được mà nôn ngay trước mặt mọi người.
Tâm hồn của cô gái nhỏ nhạy cảm như chiếc bánh quy giòn rụm, chỉ cần gặp phải chút nhiệt là lập tức bỏ qua những lý lẽ to tát mà tan vỡ thành từng mảnh.
Diệp Phục Thu nhớ lại những ký ức vừa xuất hiện trong giấc mơ, cô cắn môi đến tái nhợt, đôi mắt ướt nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt ánh lên chút ánh sáng mờ ảo, rồi xoay người định rời đi.
Không muốn để ý đến loại người như thế này.
Cô vừa nhấc chân, giọng nói lười biếng lại vang lên từ phía sau lưng.
"Thế nên, khóc cái gì."
Diệp Phục Thu khựng lại một chút, rụt rè quay đầu lại, trong bóng tối chạm phải đôi mắt đen láy của anh.
Kỳ Tỉnh ngả nghiêng dưới bóng tối mờ ảo của ánh trăng, làm cho người ta không đoán được cảm xúc. Diệp Phục Thu cũng không rõ trong đôi mắt phượng hơi mơ màng sau cơn say kia có bao nhiêu phần là nghiêm túc.
Không gian im lặng đến hơn 10 giây, Diệp Phục Thu mím môi, cụp mắt xuống: "Chỉ là gặp ác mộng thôi."
Trước khi đối phương kịp nói, cô vội vàng tự chế nhạo mình: "Lớn từng này rồi, còn khóc vì mơ thấy ác mộng, thật chẳng ra gì."
Cứ như là tranh nói hết những lời khó nghe trước khi người khác có thể mỉa mai mình.
Cô siết chặt chiếc cốc, quay đầu chạy thẳng lên lầu, bóng dáng bỏ trốn trông thật mong manh trong đêm tối.
Kỳ Tỉnh vẫn ngồi dựa ở đó, nhìn theo bóng dáng mảnh mai nhạt nhòa kia, ánh mắt trở nên sâu lắng, khẽ thốt ra một tiếng chửi thề.
Hiếm khi thấy có người lại tự mắng mình như vậy.
Một lúc sau anh nhắm mắt lại, thở dài chán nản, say đến mức chẳng muốn cử động.
Khát chết cũng kệ.
…………
Ngày hôm sau.
Trong trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Tiêu Hân nhấp một ngụm đồ uống lạnh, vui vẻ nói: "Lạnh ghê, sảng khoái quá, trời nóng đến mức người ta muốn tan chảy luôn."
Cô ấy nhìn người đối diện, nói: "Chị cứ nghĩ em sẽ không ra ngoài, dù sao cũng mới quen nhau khá vội vàng." Tình cảnh cũng chẳng mấy vui vẻ.
Diệp Phục Thu lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cốc trà sữa trước mặt: "Chị là người bạn đầu tiên của em ở đây, em rất vui khi được gặp chị."
"Người đó, sau này sẽ không gây khó dễ gì cho chị nữa chứ?"
Tiêu Hân gật đầu, mở hộp phấn nhìn lại lớp trang điểm trên mắt mình: "Yên tâm, sau khi em đi vệ sinh, Kỳ Tỉnh bèn…"
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên đảo mắt nhìn Diệp Phục Thu, giọng điệu đầy vẻ tò mò: "Em và Kỳ Tỉnh có quen biết nhau không?"
Ánh mắt Diệp Phục Thu thoáng cứng lại, không biết giải thích thế nào, đành thẳng thừng phủ nhận: "…Không quen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!