Kỳ Tỉnh đưa tay lên che mặt, hành động và bầu không khí kỳ lạ khiến Diệp Phục Thu càng thêm xấu hổ.
Hai má tái nhợt của cô cũng ửng hồng lên vài phần, cô cúi đầu ngượng ngùng nói: "Anh… đừng như vậy nữa."
Kỳ Tỉnh hạ tay xuống, nhét điếu thuốc trở lại hộp thuốc, thờ ơ nói: "Tôi làm sao cơ?"
Diệp Phục Thu mím môi, khuôn mặt gầy gò phồng lên một chút, không nói được lời nào.
Cô thật sự không giỏi đối phó với kiểu người không đứng đắn như này.
Kỳ Tỉnh thấy cô không nói gì, anh đứng thẳng dậy, quay người định rời đi nhưng lại bị cô gọi lại.
"À thì, cái đó."
Anh quay đầu, ánh mắt lãnh đạm lướt qua đôi mắt đang rũ xuống của Diệp Phục Thu cùng ngón tay đang đan vào nhau của cô, nghe cô nói.
"Anh có thể đừng nói với họ chuyện vừa rồi được không?"
Kỳ Tỉnh lười biếng ngửa đầu lên, nhìn cô chằm chằm, nhấn mạnh âm cuối: "…Hả?"
Diệp Phục Thu định giải thích nhưng lại thấy không cần thiết phải nói quá nhiều. Thứ nhất là vì cô không muốn người khác lo lắng, hơn nữa cô không muốn để người khác biết rằng cô vừa mới đến đây đã cãi vã với người ta.
Cô không muốn dì Mai và mọi người hiểu lầm cô là một người chuyên gây rắc rối.
Diệp Phục Thu yếu ớt bổ sung: "Sau này tôi sẽ không gây chuyện nữa."
Kỳ Tỉnh đút tay vào túi, thản nhiên hỏi: "Vậy nên tại sao."
"Hả?" Cô sững sờ.
"Tại sao cô lại nôn?" Anh cười nhạt: "Thật sự ghét đàn ông à?"
Sự ngập ngừng của Diệp Phục Thu biến mất trong nháy mắt, cô lúng túng nói: "Anh ta… trông quá xấu… tôi không kiềm chế được nên mới…"
Quá là vụng về, như thể viết chữ "Nói dối" lên mặt.
Vừa nói xong, cô chợt nhận ra rằng—— thà nói dối người này còn hơn là từ chối trả lời, vì như vậy dễ chạm vào vùng cấm.
Sống lưng của Diệp Phục Thu lại lạnh toát, cảm thấy hơi sợ hãi.
Cuối cùng, cô nghe thấy đối phương cười nhạt trong cổ họng, anh buông một câu.
"Cô đoán xem, tôi tin không?"
Diệp Phục Thu nghẹn lời, cô ngước mắt lên, nhìn thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.
Giọng điệu của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, ẩn chứa sự khinh thường trong từng lời nói.
"Bạn học à, khi nói chuyện với người kinh doanh, cầu xin là thứ vô dụng nhất."
"Cô định dùng gì để đổi lấy việc giữ bí mật của tôi?"
Cô khẽ mở miệng nhưng lại không biết nói gì, khi ngước mắt lên lần nữa cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Tỉnh.
Vừa rồi còn cảm thấy anh gần trong gang tấc, như thể cô vô tình bước vào từ trường của anh. Nhưng ngay lúc này, hai người lại trở về với khoảng cách như trời với đất, hoàn toàn khác biệt.
Diệp Phục Thu bực bội, tay cô vò góc áo đến nhăn nhúm.
Họ là người một nhà, tình huống này, chẳng có lý do gì mà không thể giải thích, đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!