Chương 49: Anh mở cửa, gió đêm lay động đèn dầu

Rõ ràng là một cách xưng hô rất bình thường, nhưng khi đặt vào mối quan hệ đang sôi sục dưới lớp sóng ngầm của Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh hiện tại lại mang một ý vị khác.

Tất nhiên, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được sự vi diệu đó.

Diệp Phục Thu dùng tay che lên mặt của chiếc đồng hồ kim loại lạnh lẽo trên cổ tay trái, cô cúi gằm mặt, chỉ sợ người khác nhìn thấy vẻ xấu hổ của mình.

Kỳ Tỉnh thấy dáng vẻ ngại ngùng trốn tránh của cô, chắc chắn rằng cả hai đều đang nghĩ về cùng một chuyện, khóe môi anh cong lên và gõ nhẹ lên mặt bàn: "Đừng chờ nữa, ăn cơm thôi?"

Mai Nhược vội vàng gật đầu, kéo tay cô đi: "Đi nào, ăn cơm trước đã. Mấy món quà còn lại lát nữa tự cháu mở ra xem nhé."

Diệp Phục Thu vui vẻ đi theo bà ấy đến bàn ăn và ngồi xuống.

Dù trước đó đã ăn rất nhiều cùng bạn bè ở nhà hàng, nhưng hôm nay cô lại đặc biệt có khẩu vị, ngồi xuống vẫn ăn được thêm một bữa.

Trước đây, cô từng nghe nói rằng dạ dày phản ánh cảm xúc, một người không hay ăn uống như cô mà hôm nay lại có thể ăn nhiều như vậy, chắc chắn là vì tâm trạng vui vẻ.

Diệp Phục Thu không giỏi ăn nói, cô im lặng nhìn những người đang cùng ăn bữa cơm mừng sinh nhật mình, trong lòng dường như có một điều gì đó đang dâng lên và sắp trực trào khỏi cổ họng, cảm động muốn khóc.

Cô vốn đã quên mất, đón sinh nhật có thể vui vẻ đến như thế nào.

Mai Nhược nâng ly, mỉm cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: "19 tuổi rồi, Thu Thu là cô gái lớn rồi. Nhớ phải tận hưởng trọn vẹn năm nay nhé."

Diệp Phục Thu cầm ly  nước trái cây cụng nhẹ với dì Mai, ngạc nhiên hỏi: "Sao dì nói vậy ạ?"

"Cháu thử nghĩ xem, năm sau là cháu tròn 20 tuổi rồi." Mai Nhược nhẹ giọng giải thích: "Số chín, theo truyền thống là số lớn nhất, cũng là số kết thúc. Mười chín tuổi chính là năm cuối cùng của giai đoạn này trong đời cháu."

"Dù trước đó có thế nào, năm cuối cùng này nhất định phải để lại một cái kết thật đẹp."

Diệp Phục Thu chưa từng nghe ai nói như vậy bao giờ. Ngay lập tức, cô cảm thấy năm nay trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, bèn mỉm cười gật đầu.

Mỗi năm đều phải sống thật tốt, còn năm nay thì phải sống thật đặc biệt.

…………

Vì tiếng "anh trai" ấy và ánh mắt quá đỗi tr. ần tr. ụi của anh, sau khi ăn tối xong Diệp Phục Thu vội vã chạy thẳng lên lầu, không dám để lại cho Kỳ Tỉnh bất kỳ cơ hội nào. Cô sợ anh lại nổi hứng, túm lấy cô mà trêu chọc một trận.

Vừa vào phòng, Diệp Phục Thu cẩn thận lấy cây trâm điểm thuý ra khỏi túi, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi cất cả hai vào một chiếc hộp nhỏ bằng nhôm.

Mở hộp ra, bên trong chỉ có một mảnh gốm sứ vỡ nằm lẻ loi.

Đó là món "quà lưu niệm" mà Kỳ Tỉnh đã đưa cho cô hồi ở Sùng Kinh.

Diệp Phục Thu đặt tất cả vào hộp, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi cẩn thận đóng lại với một nụ cười không thể không chế và giấu chúng vào ngăn tủ đầu giường.

Những món quà khác của mọi người, cô cũng nghiêm túc mở ra xem từng món rồi cất đi gọn gàng.

Cô thả mình lên chiếc giường mềm mại, ngắm nhìn tán cây đung đưa dưới ánh đèn ngoài cửa sổ và cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.

Những ngày trước đây cũng đều vui vẻ, nhưng hôm nay là ngày vui nhất.

Cơn phấn khích qua đi, Diệp Phục Thu xoay người, đôi mắt khẽ nhắm lại. Cô bất giác nhớ đến mẹ của cô.

Người ta thường nói, ngày sinh nhật của con cũng là ngày sinh tử của mẹ. Có phải cô nên gọi điện cho mẹ cô không?

Nhưng vừa nghĩ đến gia đình mới của mẹ cô, Diệp Phục Thu lặng lẽ xua tan suy nghĩ đó. Thay vào đó, cô cầm điện thoại, gửi một tin nhắn đi:

[Thời tiết Thu Đông thay đổi thất thường, mẹ nhớ giữ ấm và chăm sóc bản thân nhé.]

Gửi tin nhắn xong, cô tắt máy, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt ở khóe mi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!