Chương 45: Chiếc giường sắt bị di chuyển

Phòng khách yên lặng, diện tích phòng bếp khá rộng nhưng sự hiện diện quá mạnh mẽ của hai chàng trai cao lớn làm không gian trở nên chật hẹp. Trong không khí dường như chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của cô gái.

Bầu không khí vừa rồi tựa như một sợi dây dẫn cháy dài, sau khi châm ngòi, trải qua sự chuẩn bị kéo dài, tất cả cũng chỉ để cho khoảnh khắc pháo trúc nổ vang, làm rung chuyển đất trời.

Khác với kết cục lần trước, cô nhìn Kỳ Tỉnh bình an vô sự trước mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đầu ngón tay ấm áp của anh lướt qua má cô, cảm giác ngứa ngáy nhưng rất dễ chịu, mang lại cho cô cảm giác tồn tại thực sự.

Kỳ Tỉnh thu tay lại, nhìn vào đầu ngón tay ẩm ướt của mình: "Sợ rồi sao?"

Diệp Phục Thu lắc đầu, không nói nên lời.

Dịch Thận đứng bên cạnh cô, nhìn Diệp Phục Thu với ánh mắt đầy ẩn ý rồi trao đổi ánh mắt với Kỳ Tỉnh.

Ánh mắt trao đổi giữa hai anh em nói lên tất cả.

Trước đây, anh và bác sĩ Trần đã thử rất nhiều cách, từ thôi miên nhẹ nhàng, giam giữ hay là trói lại, thậm chí đánh anh để k. ích thí. ch anh, nhưng không lần nào kéo được Kỳ Tỉnh thoát khỏi trạng thái của chứng cuồng loạn.

Nhưng cô gái này chỉ cần gọi tên anh vài lần.

Diệp Phục Thu lau khô nước mắt, cảm giác căng thẳng sợ hãi đã qua đi, cơn đau sau vai dần trở nên rõ ràng hơn.

Cô nhíu mày chịu đựng, đưa tay sờ ra sau lưng.

Kỳ Tỉnh nhận ra ngay lập tức, anh quay sang nhìn Dịch Thận, ánh mắt trầm xuống.

Dịch Thận mất kiên nhẫn, vội vàng phản bác: "Là tự anh đẩy cô ấy."

"Cô ấy va vào tủ."

Kỳ Tỉnh lập tức nắm lấy vai cô, tiến gần hỏi: "Đã va vào chỗ nào? Đau thế nào, nói tôi nghe."

Diệp Phục Thu nhún vai, liếc nhìn Dịch Thận, sau đó vội lắc đầu: "Không, không sao đâu, là tôi không đứng vững thôi."

Cô nhìn sắc mặt hơi tái của Kỳ Tỉnh, dè dặt hỏi: "Không phải anh đã nói là không sao à? Cách với lần trước tôi gặp mới có bao lâu đâu, sao lại thế này nữa…"

Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không giống mộng du.

Thật không may, mấy tháng trước trong đợt huấn luyện quân sự, bạn nữ ở ký túc xá bên cạnh bị mộng du. Theo Lâu Kỳ kể, cô gái đó đêm khuya tự nhiên ngồi dậy đi lại trong hành lang, cuối cùng gặp bạn cùng phòng đi vệ sinh về. Người bạn không biết chuyện, lo cô ấy gặp vấn đề nên giữ lại, khẽ lay thì cô ấy đã tỉnh ngay.

Còn trường hợp của Kỳ Tỉnh giống như…… bị ma nhập vậy. Cô vừa ngăn cản, vừa cắn vừa đánh, anh vẫn không có chút phản ứng.

Nhớ lại lúc nãy anh lạnh lùng đẩy mình ra, Diệp Phục Thu lại rùng mình, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ vô cùng bối rối.

"Rốt cuộc thì anh có chuyện gì vậy?"

Lại định nói "không muốn nói" nữa sao?

Nghe vậy Dịch Thận mới hiểu ra tình hình, hỏi: "Cô ấy vẫn chưa biết gì sao?"

Diệp Phục Thu quay đầu, cô cần phải biết gì à?

Lần này xem ra không thể kết thúc được nữa, Kỳ Tỉnh khẽ sờ sống mũi, vẻ mặt đầy phiền muộn, phất tay với Dịch Thận: "Được rồi, không liên quan gì đến em nữa, lên lầu đi."

Dịch Thận nhìn hai người, đút tay vào túi, buông một câu: "Chỉ biết sai bảo em."

"Có lần sau nữa là em mặc kệ đấy." Nói xong, cậu ấy quay người rời khỏi bếp, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng lên lầu.

Sau khi Dịch Thận rời đi, căn bếp bỗng trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người nên không khí xung quanh càng thêm phần mờ ám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!