Một tiếng trước.
Kỳ Tỉnh vừa từ bên ngoài trở về, quét mắt qua phòng khách trống trải không bóng người, anh ung dung đi qua, cầm chìa khóa xe trong tay đi lên lầu.
Hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân của chàng trai bị tấm thảm dày nuốt chửng hơn một nửa, Kỳ Tỉnh tới trước cửa phòng làm việc, tay anh khựng lại giữa không trung một giây trước khi chạm vào tay nắm cửa.
Đôi mắt rủ xuống của anh khẽ động, nhìn cánh cửa rõ ràng đã bị người khác chạm qua, chân mày nhướng lên một chút.
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, móc ngón tay vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra rồi bước vào trong phòng làm việc.
Dù có một cửa kính sát đất sáng sủa, nhưng căn phòng rộng lớn chất đầy sách lâu nay luôn thiếu ánh sáng, giống như lâu đài cô độc u ám của Bá Tước ma cà rồng.
Kỳ Tỉnh mở cửa từ bên ngoài, ánh sáng từ hành lang biệt thự phía sau rọi vào phòng làm việc, chiếu sáng dáng hình vững chãi của anh.
Kỳ Tỉnh hờ hững tựa lưng vào khung cửa, nhìn người ngồi trên ghế da lật sách một cách nhàm chán, anh bất lực lên tiếng: "A Thận, em không biết tùy tiện vào phòng riêng của người khác là bất lịch sự hả."
Chiếc ghế da xoay lại, khuôn mặt của Dịch Thận lộ ra dưới ánh sáng.
Trên tay cậu ấy là cuốn《Tuyển tập truyện trinh thám Sherlock Holmes: Dấu bộ tứ》xuất bản năm 1980, một người nhìn bên ngoài có cuộc sống riêng tư nhàm chán tới mức chắc chắn không đọc tiểu thuyết – thứ tiêu khiển của con người, mà giờ lại cầm một cuốn Sherlock Holmes.
Cuốn sách có bìa nâu với tựa đề vàng óng, câu chuyện trinh thám ấy lại bất ngờ phù hợp với khí chất lạnh lùng và lý trí của Dịch Thận.
Tay kia cậu ấy cầm một quả táo, nhìn Kỳ Tỉnh, thong thả cắn một miếng, nhai kỹ rồi hỏi: "Không được vào sao?"
"Cái phòng làm việc này của anh có gì mà người khác không được thấy à?
Kỳ Tỉnh khịt mũi lạnh lùng, cảm thấy buồn cười: "Người khác không thể thấy là cụm từ mà các em thống nhất để mô tả anh trong bí mật sao?"
Anh bước vào, xắn tay áo lên: "Về lúc nào thế, cũng chẳng nói trước một tiếng."
"Vừa đến." Dịch Thận cúi đầu tiếp tục đọc sách, cậu ấy nhìn chằm chằm vào những nét bút chì chi chít bên trong, nói: "Anh có con cũng chẳng báo với em."
Kỳ Tỉnh: ?
Em điên rồi, phải không.
Dịch Thận đưa quyển sách cho anh xem, lắc lư: "Đây chẳng phải là nét vẽ bậy của trẻ con sao?"
Kỳ Tỉnh mới nhận ra đây là quyển sách cô gái nhỏ vừa đọc xong mấy ngày trước, anh thở dài rồi nói cho qua chuyện: "Bớt quản lại, anh thích vẽ linh tinh trên sách khi rảnh thôi."
"Nhân tiện kiểm tra vốn từ của mình, không được à?"
Dịch Thận – thường ngày luôn có vẻ mặt lạnh lùng, bất chợt nở một nụ cười thoáng qua đầy khinh thường.
Đây mà là lời một người nói tiếng Anh như ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai có thể nói ra sao?
"Không biết trạng thái sức khỏe của anh thế nào, dù sao thì trình độ nói nhảm của anh không còn bằng trước kia nữa rồi."
Kỳ Tỉnh ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn vẻ thản nhiên của Dịch Thận, môi khẽ nhếch khi xoay chiếc bút chì trong tay, đáp trả không hề thua kém: "Đừng vội so sánh, từ khi em độc thân trở lại, cái tính nóng nảy này cũng đâu như xưa nữa."
Bị chạm vào nỗi đau, động tác lật sách của Dịch Thận dừng lại, lườm anh một cái.
Kỳ Tỉnh cười lười biếng, trong đôi mắt phượng ngập tràn sự đắc ý không kiềm chế được.
Cuộc trò chuyện thân thiện giữa hai anh em cũng sắp kết thúc, Dịch Thận gấp sách lại, đặt lên bàn rồi từng bước tiến về phía anh.
Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, ném phần hạt quả táo còn sót lại vào thùng rác, lau tay rồi hỏi: "Nói đi, chuyện là sao."
Kỳ Tỉnh nằm tựa vào ghế sofa, ngửa đầu nhắm mắt, yết hầu anh khẽ chuyển động khi nói: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!