Chương 41: Vượt qua vũng lầy của nhân tính

Con hẻm nhỏ hẹp, góc cua gấp và khuất đến mức ánh nắng ban ngày gần như rất khó chiếu sáng hết toàn bộ. Nước thải của cư dân xả bừa bãi, rêu mọc um tùm vào giữa mùa Hè, còn mùa Đông thì tuyết đọng mãi không tan.

Không ai muốn lãng phí dù chỉ một đồng để lắp camera vô dụng cho con hẻm tối tăm bẩn thỉu này.

Cứ như thế, nó trở thành nơi lý tưởng nhất cho tội ác sinh sôi.

Và giờ đây, nó cũng trở thành sân khấu tốt nhất để trả lại mọi sự oán hận một cách trực diện.

Gã đàn ông vừa mới lúc nãy còn hống hách giờ đây kêu la đau đớn từ sâu trong con hẻm, mỗi tiếng hét đều đau xé tim gan.

Kỳ Tỉnh là một võ sĩ tự do chuyên nghiệp với chỉ số IQ cao đã được đào tạo bài bản trong nhiều năm. Anh đeo găng tay mỏng và quấn một vòng vải quanh khớp tay phải, từng cú đấm đều giáng vào chỗ đau nhất mà không để lại dấu vết rõ ràng.

Gã đàn ông to cao lực lưỡng bị anh lôi đi như lôi một bao rác, không thể nào phản kháng.

"Đừng đánh nữa! A! Xin cậu! A! Đừng mà!" Cuối cùng, cổ họng anh ta trào ra cả đống máu, giọng nói cũng không còn rõ ràng.

Ánh mắt của gã đàn ông lộ rõ sự sợ hãi, có lẽ trong góc nhìn và cảm giác của anh ta, tin rằng Kỳ Tỉnh sẽ đánh anh ta đến chết.

Diệp Phục Thu đứng bên cạnh, nhìn người đàn ông bị đánh từng cú một, cô nghiến răng để xoa dịu lòng căm hận.

Đúng vậy, phải như thế. Anh ta phải trải qua tất cả những đau đớn, sợ hãi mà cô từng chịu đựng trước đây.

Cuối cùng, cô chủ động lên tiếng: "Được rồi."

Kỳ Tỉnh lập tức dừng tay, anh quay đầu xác nhận với cô: "Cô chắc chứ?"

Diệp Phục Thu không muốn Kỳ Tỉnh đánh quá tay, sẽ khiến mọi chuyện khó thu xếp nên cô gật đầu.

Kỳ Tỉnh tháo từng vòng vải quấn trên tay ra, nhét vào túi rồi cười khẽ: "Được thôi, nghe cô vậy, chuẩn bị đến màn kế tiếp rồi."

Diệp Phục Thu sửng sốt: "Màn kế tiếp?"

"Đến lúc cho những khán giả khác vào chỗ rồi." Kỳ Tỉnh cúi người, túm lấy phía sau cổ áo của gã đàn ông: "Đi nào, mời anh hợp tác nhé."

Gã đàn ông bị đánh đến mất cả tiếng, toàn thân run rẩy, bị anh nửa kéo nửa lôi ra khỏi con hẻm.

Diệp Phục Thu không biết Kỳ Tỉnh định làm gì, sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát cô vội vàng đuổi theo: "Kỳ Tỉnh, anh định làm gì vậy, như vậy là đủ rồi ……"

Kỳ Tỉnh quay lại, chỉ nhìn cô một cái.

Diệp Phục Thu lập tức yên lặng.

Kỳ Tỉnh kéo gã đàn ông ra đến đường chính, thấp giọng nói: "Dám chạy, tôi sẽ đổi chỗ khác rồi tiếp tục đánh."

Gã đàn ông trừng lớn mắt, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích: "Cậu định làm gì……"

"Muốn xác nhận với anh vài chuyện thôi." Kỳ Tỉnh đứng cách anh ta vài bước, từ tốn tháo găng tay và ném sang một bên.

Sau đó, anh nắm lấy cổ tay Diệp Phục Thu.

Diệp Phục Thu đứng bên cạnh ngước lên nhìn anh, ánh mắt dao động.

Người đi dạo trong làng bắt đầu dần dần tụ tập lại.

Chàng trai mặc áo sơ mi đen, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quý phái, vừa nhìn đã biết không phải dân ở đây, cùng với bầu không khí căng thẳng khiến càng nhiều người vây lại xem.

"Mùa Đông ba năm trước, khi anh sống đối diện nhà cô ấy," Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào anh ta, giả bộ lịch sự hỏi: "Có phải anh đã quấy rối cô ấy không?"

"Có phải anh đã quấy rối cô gái này khi cô ấy chỉ mới 15 tuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!