Ngày 1 tháng 10, cả nước chào mừng ngày Quốc Khánh, đúng độ mùa Thu về phương Bắc, bầu trời cao xanh mát mẻ.
Sau chuyến bay kéo dài bốn tiếng, máy bay ổn định đáp xuống sân bay quốc tế Tân Dương.
Chỉ vì một câu nói của Kỳ Tỉnh mà kế hoạch ngủ một giấc ngon lành trên máy bay của Diệp Phục Thu bị đảo lộn hoàn toàn.
Ngay cả tiếng động cơ ù ù như ru ngủ của cabin cũng không thể át nổi những dây thần kinh đang sôi sục trong cô. Trước mắt cô là một mảng xanh trắng, trong đầu thì chỉ vang vọng giọng nói của chàng trai đó.
Lặp đi lặp lại, chỉ toàn những lời lẽ trêu chọc đầy ý xấu của anh.
Mãi đến khi bước ra khỏi khoang máy bay với nụ cười tiễn khách của tiếp viên hàng không, Diệp Phục Thu mới hoàn hồn.
Vì cô không mang nhiều đồ, nên đi thẳng ra ngoài mà không cần đi qua băng chuyền hành lý. Đúng lúc đó, cô nhận được cuộc gọi của chị Ôn Lị, báo rằng đã sắp xếp xe riêng đưa cô về nhà ở sân bay Tân Dương.
Những sắp xếp chu đáo này của nhà họ Kỳ khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa lo. Sau nhiều lần cảm ơn rối rít, Diệp Phục Thu không quên dặn lần sau đừng phiền phức thế nữa rồi mới cúp máy.
Cô không phải tự ti thái quá hay không thích người khác đối xử tốt với mình, chỉ là cô sợ bản thân quen với những đãi ngộ này rồi thì sau này rời khỏi họ sẽ không thích nghi được.
Tài xế riêng đưa cô về chỗ gia đình cô đang ở hiện tại —— Khu cư xá Thành Duyệt ở trung tâm thành phố.
Những gì nhìn thấy qua video call không thể nào tả hết được. Đợi đến khi Diệp Phục Thu bước vào cánh cổng của khu nhà cao cấp này, nhận thẻ cửa và thẻ phòng thuộc về mình, cô mới có cảm giác chân thực—— Kỳ Tỉnh thực sự đưa gia đình cô đến sống ở một nơi như thế này.
Lên thang máy, Diệp Phục Thu khẽ thở dài.
Chắc chắn họ sẽ không thể ở mãi trong căn nhà của Kỳ Tỉnh.
Chờ đến lúc sau này phải chuyển đi, không biết bà nội và mọi người có thích ứng nổi với môi trường cũ như trước đây không.
Diệp Phục Thu gõ cửa nhà, không lâu sau có người bên trong ra mở cửa.
Cô vừa nhìn thấy bà nội, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Bà ơi, cháu về rồi đây."
Bà nội Trương Ngọc Anh nhìn thấy cháu gái, những nếp nhăn sâu nơi đuôi mắt giãn ra, cười nói: "Ôi, Thu của bà về rồi."
Bà cụ kéo cô vào nhà, đưa tay sờ má cháu gái, giọng hơi run: "Mập lên rồi, nhìn cái mặt nhỏ này đi, đều hồng hào thế này cơ à…"
Bao nhiêu năm nay, khuôn mặt cháu gái bà cụ lúc nào cũng gầy gò, không ngờ ở nhà người khác hai ba tháng lại được nuôi dưỡng đến mức đầy đặn thế này.
Nói xong câu này, trên mặt Trương Ngọc Anh thoáng hiện lên biểu cảm phức tạp xen lẫn niềm vui: "Tốt, rất tốt, nhìn thấy người nhà đó đối xử với cháu như này, thật tốt mà…"
Quay người lại, bà cụ giúp cháu gái cầm túi xách, bóng lưng càng thêm còng: "Vào nhà đi, hôm nay bà làm thêm nhiều món ngon cho cháu lắm."
Diệp Phục Thu không để ý đến những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của bà cụ, cô mỉm cười đi theo và đóng cửa lại.
"Bà ơi, dạo này bố cháu thế nào rồi ạ?"
"Tốt, mọi thứ đều ổn, đổi sang môi trường khác, tình trạng đã cải thiện nhiều rồi."
Diệp Phục Thu đi một vòng quan sát ngôi nhà. Căn hộ này được trang bị nội thất hoàn thiện, chỉ cần xách vali vào ở, không có gì phải lo lắng. Nhìn chung, đây là một căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách bình thường, nhưng vị trí và cách bố trí thì thuộc hàng tốt nhất trong khu này.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói với bà cụ: "Bà ơi, nhớ đừng mua sắm quá nhiều đồ, sau này dọn đi sẽ rất khó khăn."
Trương Ngọc Anh vừa bước vào bếp khựng lại một chút, sau đó gật đầu: "Nghe lời cháu."
Đúng lúc này, Diệp Tri Xuân nghe thấy tiếng động thì chạy ra, reo lên: "Chị! Chị về rồi!"
Diệp Phục Thu đứng trước cửa sổ sát đất quay đầu lại, nhìn thẳng vào em gái: "Ừhm."
Trải qua sự việc lần trước, giữa hai chị em họ có thêm một bí mật, Diệp Phục Thu nhìn kỹ cô ấy, cố tình hỏi: "Dạo này học hành có nghiêm túc không? Ở trường ổn cả chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!